Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 507 - Chương 507: Nịnh Hót

. Chương 507: Nịnh Hót
Suy cho cùng thì Ngụy Lục vẫn thông minh hơn Thiết Sơn, bỗng chốc đã nắm được trọng điểm. Chỉ đáng tiếc, não của tên Thiết Sơn này toàn là gỗ, lúc này hắn ta nói: “Nhưng công tử có khí phách nam tử đâu!”

Nói này vừa nói ra, giọng của Ngụy Ngọc Lâm vang lên sau lưng Thiết Sơn: “Thiết Sơn, bắt đầu từ hôm nay ngươi đến phòng ăn làm quản sự.”

Vẻ mặt Thiết Sơn mù mịt.

Công tử có ý gì đây?

Vui hay không vui?

Quản sự phòng ăn là một việc rất quan trọng, tuy không bằng việc làm hộ vệ thân cận của công tử, nhưng làm quản sự phòng ăn thì có cơm ngon!

“Ngươi muốn ăn gì thì để người phòng ăn làm thứ đó.” Ngụy Ngọc Lâm dịu dàng nhìn Thiết Sơn.

Thiết Sơn phấn khởi: “Công tử, ngài đối xử với ta tốt quá!”

Thiết Sơn nói xong thì trừng mắt nhìn Ngụy Lục một cái, trong lòng thầm nói, cái tên nhà ngươi đúng là phân tích linh tinh! Nhìn xem công tử đối xử với hắn ta tốt biết bao!

Hoa nở hai đóa mỗi đóa một nhành.

Lúc này Tiêu Vũ đã về đến Ninh Nam. Một khoảng thời gian không có mặt ở Ninh Nam, Tiêu Vũ phát hiện căn cứ của mình lại có sự thay đổi.

Khiến người ta vui mừng nhất chính là, lợn trong căn cứ đã nhiều hơn trước!

Còn nữa, Yến Vô Hương cũng mang theo vật tư phong phú quay lại.

Hắn ta biết Tiêu Vũ đã quay về, thế là vội vàng đến bái kiến.

Yến Vô Hương gầy hơn một chút, nhìn có vẻ đã phải rất bận rộn, nhưng đôi mắt lại vô cùng có thần. Trước kia hắn ta làm kẻ trộm, một phần nguyên nhân là muốn cướp của người giàu chia cho người nghèo. Nguyên nhân chủ yếu nhất là ngứa tay, luôn không khống chế được bản thân mình.

Tiêu Vũ cho hắn ta thân phận Trộm Nồi Ngự sử, để hắn ta phát huy sở trường của mình đến cực điểm!

Có thể nói là quá đã tay!

Không chỉ đã tay, cái tật xấu động tay động chân cứ muốn hốt đồ nhà người ta của Yến Vô Hương bây giờ cũng mất rồi.

Sự thật chứng minh.

Bất kì một sở thích nào, chỉ cần biến thành công việc sẽ khiến người ta mất đi hứng thú. Khi trộm đồ biến thành công việc của Yến Vô Hương, Yến Vô Hương cả ngày chạy tới dọn lui, trong lòng cũng thấy bực bội!

Hơn nữa, chuyển đồ bằng túi Càn Khôn Lưỡng Cực không dễ như dùng không gian hay kim đăng.

Cần sắp xếp một chỗ bố trí đồ đạc ở bên ngoài phủ đệ của người bị xét nhà. Sau đó Yến Vô Hương đến phủ bắt đầu chuyển đồ, như vậy thì đồ sẽ thông qua túi Càn Khôn Lưỡng Cực để chuyển ra ngoài.

“Công chúa, không phụ sứ mệnh, khoảng thời gian qua thuộc hạ đã càn quét được mười tám quận!”

Tính cả thời gian lên đường, ba ngày càn quét được một quận! Không hề khoa trương. Hiện nay còn một số quận hẻo lánh hoặc đã bị Tiêu Vũ vơ vét từ lâu, hay là những nơi nghèo rớt mồng tơi là Tiêu Vũ không cho lên danh sách. Có thể nói, Vũ Văn đảng tổn thất không thê thảm bằng Văn Viễn Đạo đảng.

Tiêu Vũ gật đầu, nhìn Yến Vô Hương rất là hài lòng: “Nếu đã về rồi thì nghỉ ngơi đi.”

“Nghỉ ngơi đủ rồi, ta còn có một việc muốn giao cho ngươi.” Tiêu Vũ khẽ cười nói.

“Việc gì?” Yến Vô Hương rất tò mò.

“Ngươi mang túi Càn Khôn Lưỡng Cực đến Ngụy Vương phủ một chuyến.” Tiêu Vũ nói tiếp.

Lời này vừa dứt.

Sắc mặt của Yến Vô Hương khẽ thay đổi, sau đó nhìn Tiêu Vũ bằng vẻ mặt phức tạp, vô cùng đau đớn: “Công chúa, người định qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ ư?”

Tiêu Vũ sững sờ: “Sao lại nói vậy? Ta là người như vậy sao? Ngươi là Tuần Sát Ngự phủ chính tay ta phong đấy!”

“Nhưng chắc người đã biết túi Càn Khôn Lưỡng Cực từ đâu mà đến, bảo ta mang đồ về Ngụy Vương phủ... người muốn cho ta đi nhận tội sao?” Vẻ mặt Yến Vô Hương đau khổ.

Tiêu Vũ nhìn Yến Vô Hương như vậy, lúc này nàng mới nhận ra là mình sắp xếp rất không hợp lí.

Tiêu Vũ vội vàng an ủi, nói: “Có sao thể chứ! Ngươi là trọng thần bên cạnh ta!”

“Ta để ngươi đi đưa đồ cũng là do tin tưởng ngươi. Túi Càn Khôn Lưỡng Cực ở trên người ngươi vẫn luôn không có vấn đề gì. Ta không muốn một chuyện lo hai điều, nếu như ngươi lo sợ, vậy ta đổi người khác.” Tiêu Vũ rất tùy ý.

Yến Vô Hương ngạc nhiên, không chắc chắn nhìn Tiêu Vũ: “Công chúa điện hạ, người thực sự không đưa ta đi nhận tội?”

Tiêu Vũ nhìn Yến Vô Hương, hỏi: “Ngươi cảm thấy ta là người như vậy sao?”

Tiêu Vũ rất hối hận. Chuyện này bản thân mình xử lý ngốc quá! Nhưng mà con người không ai là hoàn mỹ, nàng cũng không thể mặt nào cũng chu toàn, cho dù là Tần Thủy Hoàng cũng có lúc ngủ gật cơ mà!
Bình Luận (0)
Comment