.
Chương 509: Có Thể Tiếp Tục Phát Triển
Giang sơn này, hiện nay vẫn là của Vũ Văn Phong. Nhưng từ lâu đã bị Tiêu Vũ thông qua các kiểu cách thức âm thầm moi rỗng rồi.
Thứ duy nhất không nằm trong tay Tiêu Vũ, chính là quân đội của Vũ Văn Phong. Nhưng chỉ cần Vũ Văn Phong khai chiến với Văn Viễn Đạo, thì nàng có thể thừa nước đục thả câu!
Tiêu Vũ lấy ra một số hoa quả từ trong không gian. Sầu riêng là trái cây nàng thích nhất. Đám khỉ đều rất ghét mùi của sầu riêng, nhưng vẫn làm theo lời dặn của Tiêu Vũ, hái hết sầu riêng xuống.
Tiêu Vũ lấy sầu riêng ra ngoài. Luận công ban thưởng. Người thích ăn, đương nhiên sẽ vô cùng vui mừng mang sầu riêng đi. Người không thích ăn... vậy thì Tiêu Vũ thưởng thứ khác.
Lúc này, Tiêu Vũ đang nằm trên nhuyễn tháp của Dung Phi ăn sầu riêng. Ngọc Tần đứng sau lưng Tiêu Vũ, dùng tay mát xa đầu cho Tiêu Vũ. Tiêu Vũ chỉ muốn dùng hai từ “thoải mái” để hình dùng!
Chẳng trách phụ hoàng của mình có tam cung lục viện, tuy rằng nữ nhân nhiều thì hơi phiền phức, nhưng cũng không phải là không có chỗ tốt.
Đương nhiên, nàng cũng chỉ nghĩ như vậy. Nữ nhân và nam nhân không giống nhau. Nàng đâu thể tạo ra nam hậu cũng, nếu thực sự có mấy trai lơ, người dịu dàng xoa đầu cho nàng chắc là không có. Hẳn là khắp nơi đều có người nghĩ cách bóp nát đầu nàng.
Sầu riêng mềm mềm thơm ngon, để Tiêu Vũ từ từ thưởng thức.
Dung Phi nói: “Công chúa, vỏ của sầu riêng nhiều gai như vậy, hoa quả bình thường đều không có, có tác dụng gì không?”
Tiêu Vũ nhìn vỏ sầu riêng, mở miệng nói: “Giữ lại, đợi sau này khi khai chiến, ném vào mặt quân địch!”
Tiêu Vũ nói xong, phất tay thu vỏ sầu riêng lại, Dung Phi nhìn thấy cảnh này không hỏi nhiều, chỉ coi như Tiêu Vũ đang dùng kim đăng. Hoặc kim đăng không ở trong tay Tiêu Vũ, nhưng Tiêu Vũ vẫn có thể liên kết với kim đăng.
Tóm lại, bí mật trên người Công chúa vô cùng nhiều, nhưng bọn họ đều là người không minh, không những không làm lộ bí mật của Công chúa, mà còn giúp Công chúa giữ kín bí mật.
Những nơi ngoài Ninh Nam, dân sinh khó khăn, quan sinh vất vả, nhưng nơi đây là căn cứ, người người giàu có, không lo cơm ăn áo mặc.
Người đi ra từ Ninh Nam, mỗi khi quay về đều dẫn theo rất nhiều người. Một truyền mười, mười truyền trăm, dần dần thì có nạn dân tự đống chạy đến Ninh Nam.
Ai đến Tiêu Vũ cũng không từ chối, chỉ cần đến thì nàng sẽ cho người vào!
Còn về người đến? Sau khi phát hiện chủ nhân của căn cứ là Công chúa tiền triều thì vốn không hề có quá nhiều phản ứng. Mặc kể chủ nhân là ai! Chỉ cần cơm no ấm bụng là được!
Hơn nữa, sau khi Tiêu thị vong quốc, cuộc sống khó khăn mà mọi người trải qua mới khiến mọi người hiểu được rằng, hoàng tộc Tiêu thị mới là người thực sự lo cho dân chúng, lo cho thiên hạ.
Người càng đông hơn. Tốc độ xây dựng của căn cứ cũng ngày càng nhanh hơn. Tiêu Vũ ùn ùn không ngớt lấy lợn con dự trữ trong không gian ra ngoài. Có đám khỉ chăm sóc, tốc độ gây giống của lợn trong không gian ngày càng nhanh, nay đã có mấy chuồng heo cỡ lớn rồi.
Người đến nhiều, nhân tài đa loại đang dạng cũng nhiều hơn. Cơ cấu nhân viên trong căn cứ của Tiêu Vũ cũng ngày càng hợp lí.
Trừ nơi Tiêu Vũ tự mình khai hoang ra, sau khi đông người, đất hoang bên cạnh cũng không ngừng bị người ta chiếm dụng. Làm cho Tiêu Vũ cảm thấy, đất đen trong căn cứ sắp không đủ dùng nữa rồi.
Nàng bắt đầu căn nhắc có nên đi đến đó lấy một ngọn núi đất về, nếu như san một ngọn núi đất ra, thì có thể trải dài bao nhiêu mảnh ốc đảo.
Trong không gian cũng có núi, nhưng Tiêu Vũ không muốn trực tiếp lấy núi ở không gian ra ngoài. Vậy đâu khác nào phá hủy môi trường? Tiêu Vũ thân là chủ nhân của không gian, thì không thể làm ra chuyện phá hoại không gian.
Nếu nàng cứ một mực lấy đồ của không gian, vậy thì không thể tiếp tục phát triển!
Khi Tiêu Vũ đang vô công rồi nghề, suy nghĩ xem nên đến đâu mang chút núi về...
Thẩm Hàn Thu đã áp giải Vũ Văn Thành đến Ninh Nam.
Thẩm Hàn Thu vô cùng mong đợi muốn đến Ninh Nam, hắn ta muốn vứt tên tai họa Vũ Văn Thành này vào Ninh Nam sớm một chút. Suy cho cùng, cảm giác chán ghét của hắn ta đối với Vũ Văn Thành, đã không phải là điều mà người bình thường có thể tưởng tượng được.
Trên đường, Thẩm Hàn Thu cưỡi ngựa đi.
Đương nhiên, Vũ Văn Thành không xứng cưỡi ngựa. Vũ Văn Thành bị người ta buộc vào bao bố, chỉ lộ ra một cái đầu, treo trên lưng ngựa.