.
Chương 51: Đây Chẳng Phải Là Bánh Xe Sao?
Bởi vì phải chuẩn bị cho hôn sự ngày mai nên Văn phủ cũng còn mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Tiêu Vũ nhân lúc nửa đêm tất cả mọi người đang nghỉ ngơi lấy hết toàn bộ. Thủ vệ có chút nghiêm ngặt, nhưng đối với Tiêu Vũ thì không thành vấn đề.
Trước khi đi Tiêu Vũ còn không quên phóng một mồi lửa ở Văn phủ. Đám người Thẩm Hàn Thu đang đi tuần nhìn thấy Văn phủ bắt lửa lập tức dẫn mọi người lao tới Văn phủ.
Bây giờ Thẩm Hàn Thu đã thăng chức rồi, không chỉ là Thống lĩnh thị vệ hoàng cung nữa mà là quản lý toàn bộ hộ vệ kinh thành.
Thẩm Hàn Thu vừa đi... Tiêu Vũ lập tức có cơ hội. Nàng xuất hiện trong phủ Thẩm Hàn Thu. Nơi này nàng đã vào xem một lần, vì vậy lần này nàng không chuẩn bị lấy gì mà phóng vài ngọn lửa, đốt phủ trạch của Thẩm Hàn Thu!
Nếu không phải không di chuyển được tòa nhà này thì nàng thật sự không nỡ đốt đâu!
Nàng không phóng hỏa Thái tử phủ và hoàng cung, bây giờ nơi đó bị phản tặc ở nhưng chung quy cũng từng là nhà của nàng, sớm muộn gì cũng có một ngày nàng sẽ đuổi hết những kẻ đó ra. Bây giờ đốt đi chẳng khác nào nàng đốt đồ của mình.
Lúc trở về thời gian vẫn còn sớm, Tiêu Vũ lại dành thời gian tiến vào trung tâm thương mại tổng hợp.
Nàng vốn muốn tìm hai cái tất sửa thành mũ trùm đầu cho mình, sau này hành động sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Nhưng không ngờ rằng vậy mà lại tìm được mặt nạ chống nắng ở đây.
Tuy rằng thứ này lòe loẹt nhưng đội lên đầu chỉ lộ ra một đôi mắt, có thể nói là thoáng khí lại chống nắng.
Đồ tốt!
Lúc Tiêu Vũ nghĩ vậy, thuận tay nhét thứ đó vào túi nhỏ mình mang theo trong người. Nghĩ tới hai vị nương nương kia bây giờ còn mặc cung trang phức tạp, đi đứng cực kỳ vất vả, Tiêu Vũ lại tìm hai bộ quần áo đơn giản từ trong đống đồ vơ vét được.
Thời gian cũng không chênh lệch lắm, Tiêu Vũ chỉ có thể ra khỏi không gian trước. Mặc dù nàng có thể sống mãi trong không gian nhưng đó không phải điều nàng muốn.
Con người bị giam lâu sẽ biết tầm quan trọng của tự do. Vì vậy cho dù ở bên ngoài phải đi lưu đày, Tiêu Vũ cũng không muốn cuộc sống nằm ngửa trong không gian.
“Công chúa về rồi!” Thước Nhi rất mừng rỡ nói với hai vị nương nương.
Chỉ thấy Tiêu Vũ chẳng những đã trở về mà trong tay còn cầm theo thứ gì đó.
Dung Phi nhìn kỹ lại...
Đây chẳng phải là bánh xe sao?
Cái này là Tiêu Vũ mới tháo xuống từ trên một chiếc xe ngựa của Văn phủ. Có cái bánh xe này rồi, làm xe ba gác sẽ càng dễ hơn.
Dung Phi có chút trầm mặc. Ai có thể nói cho nàng ấy biết, vì sao mỗi lần Công chúa ra ngoài đều phải xách một vài thứ kỳ lạ trở về?
Lần trước là một cái nồi sắt lớn, bây giờ là bốn cái bánh xe. Công chúa đi làm cái gì vậy?
Dung Phi thật sự không kìm nén nổi lòng hiếu kỳ của mình, vì vậy lại hỏi: “Công chúa, cái này của người từ đâu có? Bánh xe lấy đâu ra vậy?”
Tiêu Vũ nói: “Ra ngoài làm việc, trên đường trở về nhặt được.”
Người sáng suốt nghe xong đều biết là nói dối gạt người, nhưng Tiêu Vũ không nói, Dung Phi cũng không hỏi tới nữa.
Tiêu Vũ ngủ một giấc tỉnh dậy.
Thước Nhi đã bưng một chén canh tới: “Công chúa, uống chút canh nóng đi.”
Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn, hai người Dung Phi và Tô Lệ Nương đã dùng tảng đá dựng một cái bếp lò đơn giản, dùng nồi sắt lớn nấu canh. Hai vị nương nương có vẻ hơi vụng về, quần áo của Tô Lệ Nương đã bị đốt thành một lỗ.
“Đây là canh rau dại nương nương làm, rau dại là học hái với phụ nhân khác, nô tỳ đã thử độc thay Công chúa rồi, ăn sẽ không chết đâu.” Thước Nhi nói.
Tiêu Vũ nhận lấy, húp một miếng. Nói chứ, rau dại này mùi tươi ngon, có hương vị mùa xuân.
Tiêu Vũ ấy ra hai bộ y phục từ trong túi đưa cho hai vị nương nương: “Lúc rảnh rỗi thay y phục đi.”
Dung Phi nghe thấy thế thì nói: “Trong bộ y phục trên người ta còn có tơ vàng, chờ thay ra xong ta rút tơ vàng ra, cũng có thể đổi mấy đồng tiền.”
Tiêu Vũ mở miệng nói: “Không cần như vậy, chúng ta vẫn còn tiền dùng.”
Dung Phi thở dài một hơi: “Ta biết, Công chúa có bản lĩnh, nhưng người đi ra ngoài cả đêm kiếm tiền kiếm đồ, thật sự quá vất vả. Chúng ta có thể tiết kiệm bao nhiêu thì tiết kiệm bấy nhiêu.”
“Công chúa, người yên tâm, ta và Tô Lệ Nương tuyệt đối sẽ làm không làm vướng chân Công chúa, bọn ta sẽ nghĩ cách kiếm tiền.” Dung Phi nhìn Tiêu Vũ nói.