.
Chương 522: Nằm Vùng
Bây giờ chỉ có thể tìm cách chuồn đi, tránh khỏi mũi nhọn, để đỡ phải là chim đầu đàn chịu xui xẻo trước.
Vu Văn Phong nhìn mọi người trong triều, không ai có thể đứng ra, trong lòng ông ta rất khó chịu, rất muốn cao giọng tiếp tục đày người đến Ninh Nam, nhưng lại nuốt mấy lời này xuống.
Bởi vì Vũ Văn Phong cũng mù mờ phát hiện ra trong triều đã không còn có thể dùng cụm “Cả triều văn võ” để hình dung nữa.
Người còn lại bây giờ chỉ bằng một nửa so với trước đây.
Trong nửa số người còn lại này, đa số đều là những kẻ không thực sự làm việc, chỉ nghĩ đến việc tham ô hối lộ, bòn rút từ dân chúng.
Nhưng lại không thể trách người ta, chỉ có thể trách Vũ Văn Phong đã cách chức tất cả các hiền thần thực sự nghĩ cho dân.
Tiêu Vũ vốn định dùng phương pháp gì đó để liên tục dụ người từ phe địch sang, nhưng không ngờ Vũ Văn Phong tự mình hợp tác như vậy.
Vũ Văn Phong không thể tuyển quân, lại không dám động đến sơn trại của Tiêu Vũ.
Nhưng Tiêu Vũ cũng sẽ không bỏ qua cho Vũ Văn Phong.
Nàng định lén vào doanh trại quân đội sờ soạng xem sao.
Xem bọn lính trong đó rốt cuộc tại sao lại nghe lời Vũ Văn Phong như vậy? Xem có thể nghĩ cách dụ địch theo mình hay không.
Tất nhiên, quan trọng nhất là phải dọn sạch lương thực và ngựa trước.
Lần trước khi nàng quét sạch hoàng cung, doanh trại quân đội cách xa, nàng lại không có bản đồ, ký ức của nguyên chủ cũng không có thông tin về vấn đề này, vì vậy Tiêu Vũ không thể quét sạch toàn bộ lương thực quân đội.
Lần này... Tất cả bọn họ đều ở ven sông Vị.
Làm sao Tiêu Vũ có thể bỏ qua cơ hội này chứ?
Tuy nhiên, Tiêu Vũ không lựa chọn xuất phát một mình, mà gọi Quỷ Mặt Đen đang mở quán bán lương thực bên ngoài về, cùng với đám người Sở Duyên, Tạ Vân Thịnh, cùng cưỡi ngựa đến nơi chuẩn bị giao chiến.
Quỷ Mặt Đen thấy cuối cùng Tiêu Vũ cũng nhớ tới mình, khỏi phải nói tâm trạng vui mừng khôn xiết.
Còn Sở Duyên thì càng quyết tâm muốn mạo hiểm vì Tiêu Vũ.
Tạ Vân Thịnh hỏi thêm một câu: “Công chúa, lần này chúng ta sẽ làm gì thế?”
Tiêu Vũ đáp: “Chúng ta đi nhập ngũ!”
Tạ Vân Thịnh hơi phấn khích: “Công chúa định dẫn bọn ta đi làm gián điệp sao?”
Tiêu Vũ gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nhưng nam nhân bọn ta thì có thể đi lính, còn Công chúa là nữ tử... Doanh trại cũng không cần Công chúa mà?” Tạ Vân Thịnh hơi lo lắng hỏi.
Tiêu Vũ nói: “Nơi nấu ăn dù sao cũng phải cần người rửa rau chứ?”
Trước kia lính đầu bếp đều là nam nhân, nhưng bây giờ người không đủ dùng, lính đầu bếp chắc chắn sẽ được điều đi tiền tuyến, công việc rửa rau này nếu có người sẵn sàng làm thì tốt lắm rồi.
Mục đích Tiêu Vũ làm như vậy cũng rất rõ ràng.
Những nơi quân đội cất giấu lương thực thì nàng không biết.
Tiêu Vũ đã cử người điều tra nhưng vẫn không tìm ra nơi cất giữ lương thực.
Điều này khiến Tiêu Vũ rất nghi ngờ.
Nếu nàng đi làm việc ở nhà bếp, chắc chắn sẽ tiếp xúc được với gạo và lương thực các loại, lúc đó sẽ làm “giám sát tự đánh cắp”...
E hèm, thêm cả nồi sắt cũng phải cuỗm luôn.
Lúc đó quân đội không còn lương thực, không có cơm ăn no.
Trên triều đình vốn đã có rất nhiều kẻ đang gào khóc đòi ăn rồi.
Thêm vài chục vạn đại quân, mỗi người đều há miệng chờ nuôi...
Vũ Văn Phong có xé thân mình ra từng mảnh cũng không thể nuôi no được mọi người!
Ăn không no, đội quân như thùng sắt này cũng sẽ lung lay.
Nếu có thể lừa những người này đầu hàng, thì... Không tốn một binh một tốt đã có được đại quân rồi!
Tất nhiên, đó chỉ là lý tưởng của Tiêu Vũ.
Nếu thực sự không thể, chuẩn bị đủ lương thực và ngựa, về tăng cường trang bị cho người của mình cũng đáng rồi.
Trước đây Tiêu Vũ còn nghĩ mình nuôi nhiều ngựa lắm, nhưng giờ sơn trại của nàng đã lên tới tám mươi cứ điểm, ngựa đã sớm không đủ dùng.
Tiền bạc trong tay cũng đã chi tiêu nhiều.
Nhìn thì thấy số của cải Tiêu Vũ cướp được nhiều, nhưng nàng nuôi nhiều người như vậy, lại phải xây dựng căn cứ không ngừng, cộng thêm việc cứu tế bình dân, Tiêu Vũ cũng đã tiêu tiền như nước.
Không chỉ một lần bị Tống Kim Ngọc than trách, bảo Tiêu Vũ tiết kiệm lại.
Nếu không nhờ hai Ngự sử trước đây liên tục cung cấp cho căn cứ của cải cướp được từ việc tịch thu gia sản, Tiêu Vũ cảm thấy, sớm muộn gì mình cũng bị người ra moi hết gia tài.
Vọng Sơn quận đúng như tên gọi, có thể nhìn thấy một ngọn núi lớn.
Ngọn núi đó gọi là Tây Sơn.
Chính là nguồn gốc tên Tây Sơn quận.