.
Chương 537: A Vũ, Thật Là Ngươi Sao
Bây giờ ngoại trừ những vết bớt lốm đốm trên mặt, không phải đây là dáng vẻ của muội muội mình sao?
Chỉ là vết bớt tiểu quỷ trước đó thật sự quá đáng sợ.
Những vết rỗ trên mặt dày đặc đến mức khiến người ta không muốn liếc mắt nhìn lần thứ hai.
Cho nên Tiêu Dục không nhận ra.
Tiêu Dục tiến tới ôm Tiêu Vũ, sức lực lớn đến mức ghì chặt Tiêu Vũ không thở được.
Tiêu Vũ muốn đẩy Tiểu Dục ra.
Nhưng tay Tiêu Dục lại hơi run: “A Vũ, thật là ngươi sao?”
Tiêu Vũ gật đầu: “Là ta.”
“Nhưng ca ca, nếu ngươi không thả ta ra, ta sẽ bị ghì đến chết, ngươi sẽ lập tức không còn muội muội nữa.” Tiêu Vũ ấm ức nói.
Tiêu Dục buông muội muội mình ra.
Hắn ta nhìn thật kỹ: “Mặt ngươi có thể hồi phục được không?”
Trước đây muội muội thích cái đẹp nhất.
Tiêu Vũ nói: “Đương nhiên, cái này không phải vĩnh viễn, chỉ cần thường xuyên rửa sạch bằng nước là được.”
“Đúng rồi ca ca, tại sao ngươi lại đeo chiếc mặt nạ xấu xí như vậy?” Tiêu Vũ hỏi.
Tiêu Dục nói: “Để phòng ngừa Vũ Văn... lão cẩu.”
“A Vũ, sao ngươi nhận ra ta?” Tiêu Dục hỏi.
Tiêu Vũ nói: “Đương nhiên là do huynh muội chúng ta liền tâm, vừa nhìn thấy ngươi ta đã biết ngươi chính là huynh trưởng!”
“Đúng rồi ca ca, thế mà ngươi không nhận ra ta, thật là khiến người ta đau lòng!” Tiêu Vũ trả đũa.
Tiêu Dục lập tức luống cuống: “Là ca ca không tốt, không nhận ra ngươi.”
“Nhưng A Vũ, nếu ca ca đã tìm được ngươi, về sau nhất định sẽ không để ngươi chịu ấm ức nữa. Trong khoảng thời gian này, chắc ngươi đã phải chịu đựng rất nhiều khổ sở phải không?” Tiêu Dục đau lòng nhìn Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ trầm mặc một lát.
Sau đó thử thăm dò nói: “Thật ra ta cũng không chịu khổ gì nhiều.”
Sống một cuộc sống như những ngày qua thật là hạnh phúc hơn việc trở thành một Công chúa thực sự.
Thấy Tiêu Vũ hiểu chuyện như vậy, Tiêu Dục nói tiếp: “A Vũ, thật ra ngươi không cần mạnh như vậy.”
Tiêu Vũ: “Ta không phải cố ý mạnh mẽ đâu.”
“Ngươi có.” Tiêu Dục tiếp tục cảm thấy đau lòng.
Tiêu Vũ nói: “Sao ca ca lại trở thành Tham tướng ở đây?”
Vẫn nên đổi chủ đề thôi.
Nếu cứ tiếp tục nói về chủ đề này, huynh trưởng sẽ luôn cảm thấy nàng đã phải chịu khổ vất vả, nàng cũng thấy chột dạ đó!
“Ta tới đây làm Tham tướng, đương nhiên là muốn lôi kéo một số người, sau đó Đông Sơn tái khởi!” Tiêu Dục trầm giọng nói.
“Cho dù không có cách nào phục quốc, ta cũng muốn tiêu diệt Vũ Văn gia.” Tiêu Dục lạnh giọng nói.
Tiêu Vũ nói: “Gần đây ngươi có manh mối gì về vụ trộm kho lương thực không?”
Tiêu Dục đã chắc chắn người trước mặt chính là muội muội của mình.
Thế là hắn ta nói: “Không cần điều tra, là ta làm.”
Tiêu Vũ kinh ngạc nhìn Tiêu Dục.
“Thì ra là vừa ăn cắp vừa la làng!” Tiêu Vũ mở miệng nói.
Tiêu Vũ nhanh chóng nhận ra Tiêu Dục nhìn nàng với ánh mắt muốn giết người.
Tiêu Vũ vội vàng sửa lời: “Thì ra là huynh trưởng anh minh uy vũ!”
Tiêu Vũ hỏi: “Ca ca, ngươi dùng cách gì để dọn sạch lương thực thế?”
Chẳng lẽ còn có không gian sao?
Thế này thì hơi thái quá rồi nhỉ?
Tiêu Dục nói: “Ta vẫn luôn âm thầm cho người vận chuyển lương thực đi. Bây giờ kho lương thực trống rỗng, ta mới đổ oan cho người ta.”
“Ngươi đã nghe nói đến Trộm Nồi Tặc chưa?” Tiêu Dục hỏi.
Tiêu Vũ gật đầu.
Nàng cũng muốn biết ấn tượng về mình trong lòng huynh trưởng là gì.
Tiêu Dục nói: “Người này tuyệt đối không đơn giản, chắc hẳn có bảo bối nghịch thiên, nếu không cũng không thể lặng lẽ trộm đi nhiều đồ như vậy. Người này cực kỳ tham lam, những nơi đi qua, chim cũng bị nhổ lông, đất cũng bị đào ba thước.”
“Hiện tại ta vu oan chuyện lương thực này cho Trộm Nồi Tặc này là phù hợp nhất.” Tiêu Dục tiếp tục.
Sắc mặt Tiêu Vũ không chút biểu cảm.
Ca ca, ngươi đúng là một đứa trẻ thông minh!
Thật là sáng suốt uy vũ!
Làm sao có thể nghĩ ra một ý tưởng thông minh như vậy chứ?
Bây giờ nàng không phải là muội muội của Tiêu Dục, đây là một ý tưởng tuyệt vời.
“A Vũ, sao ngươi không nói gì? Chẳng lẽ ta làm như vậy không ổn sao? Hay là ngươi vẫn còn tình cảm với Vũ Văn Thành kia? Vũ Văn Thành không phải nam nhân! Ngươi còn chưa tỉnh ngộ sao?” Tiêu Dục lạnh lùng nói.
Nhìn thấy huynh trưởng mình hiểu lầm, Tiêu Vũ nói: “Ca ca, ngươi nói xem, có khả năng ta là Trộm Nồi Tặc không?”