.
Chương 547: Bộ Mặt Thật
Tiêu Vũ rất khiêm tốn: “Không lớn không lớn, ta vẫn luôn mười tám tuổi thôi.”
Ai lại không muốn mãi mãi mười tám tuổi chứ?
Tiêu Dục cười nói: “Ngươi đó, ngươi từ nhỏ đã mưu ma chước quỷ, cũng không biết vì sao lại vừa ý Vũ Văn Thành.”
Khi Tiêu Dục nói ra lời này, Tiêu Vũ cũng hơi mờ mịt, đúng vậy, Tiêu Vũ tiền nhiệm thoạt nhìn cũng không phải kẻ ngốc, vậy tại sao nàng lại yêu Vũ Văn Thành?
Đột nhiên nàng dường như đã bắt được một sợi dây trong suốt.
Giống như sắp chạm vào thứ gì đó.
Nhưng suy nghĩ trăm bề vẫn không thể hiểu được.
Tiêu Vũ rất hoang mang: “Có lẽ lúc đó ta bị mỡ lợn làm cho tâm trí mê muội rồi?”
Nói đến đây, Tiêu Vũ tiếp lời: “Đại quân kia đã hết lương thực, không bao lâu nữa người sẽ bị phân tán hoàn toàn. Đến lúc đó, chúng ta dẫn theo binh sĩ huấn luyện, có thể lấy lại giang sơn trong một lần hành động!”
Bây giờ, trong mắt Tiêu Vũ, cả giang sơn đều giống như lấy đồ trong túi.
Chỉ cần đợi thêm một thời gian nữa là có thể hành động.
Tiêu Dục nhìn Tiêu Vũ, trong mắt tràn đầy mong đợi, hắn ta thật không ngờ muội muội của mình lại mang đến cho hắn ta một niềm vui bất ngờ lớn như vậy.
Sau khi đi ra ngoài với Tiêu Vũ một lát, Tiêu Dục đã hơi nhớ Lý Uyển.
Hắn ta lập tức nói: “A Vũ, ta đi tìm tẩu tử của ngươi trước đây.”
Chờ Tiêu Dục rời đi rồi.
Chỉ còn một mình Tiêu Vũ đứng trong cơn gió lộn xộn.
Đâu có tình huynh muội gì chứ?
Người ta có đôi có cặp, còn nàng thì sao?
Một con ếch đồng nhảy tới trước mặt Tiêu Vũ: “Cô quả, cô quả(*)!”
(*): Tiếng ếch kêu, ý chỉ cô độc.
Tiêu Vũ yên lặng đem con ếch đồng vào không gian, tiếp tục làm phong phú giống loài.
Sau khi Tiêu Vũ trở về, nàng bắt đầu bận rộn kiểm tra Cửu Châu và giếng ngầm, bây giờ Cửu Châu đã trở nên xanh tươi rồi.
Dân chúng đã có thể nuôi lợn trồng trọt rồi.
Về phần Tiêu Dục? Mỗi ngày đều ở bên Lý Uyển.
Cho tới hôm nay.
Tiêu Vũ và Tiêu Dục ầm ĩ một trận, nguyên nhân là Tiêu Dục muốn vào triều nhưng bị Tiêu Vũ từ chối.
Tiêu Dục buồn bực liên tục uống rượu.
Chẳng bao lâu sau, chuyện này đã truyền khắp cả căn cứ.
Đương nhiên Nam An Vương cũng biết.
Nam An Vương đã đi tìm Tiêu Dục.
Hai người gặp lại nhau ở trong chuồng lợn.
Tiêu Dục nhìn chung quanh: “Sao hoàng thúc lại chọn địa điểm như vậy để gặp mặt?”
Nam An Vương cười nói: “Tai vách mạch dừng, muội muội của ngươi rất có bản lĩnh, cho nên ta mới tới đây bàn chuyện.”
Tiêu Dục nhìn Nam An Vương: “Có chuyện gì phải giấu A Vũ sao?”
“Tiêu Vũ là nữ nhân, hoàng tộc Tiêu thị của chúng ta chưa từng có nữ nhân nắm quyền! Nếu nữ nhân này nắm quyền, tất nhiên âm dương sẽ nghịch chuyển, thiên hạ sẽ bất bình.”
“Hơn nữa, ngươi mới là Thái tử danh chính ngôn thuận, hiện tại ngươi đang ở cùng thê nhi. Thân là hoàng thúc, ta thật sự không đành lòng nhìn ngươi như thế.” Nam An Vương tiếp tục nói.
Tiêu Dục nghe vậy, thản nhiên nói: “Hoàng thúc, ngươi nói với ta chuyện này, không sợ ta sẽ nói cho A Vũ sao?”
“Thành thật mà nói, từ khi tới đây ta đã quan sát ngươi, Tiêu Vũ cũng chưa từng giới thiệu ngươi với trọng thần trong triều, cũng không có ai đến thăm ngươi. Có thể nhìn ra được ý tứ của muội muội ngươi, hiện tại ngươi cũng như ta, chỉ có thể là một con lợn trong chuồng lợn này thôi.” Nam An Vương nheo mắt nói tiếp.
Đúng vậy, lúc này Nam An Vương cảm thấy mình chính là con lợn trong chuồng lợn này.
Nhưng ông ta không nghĩ tới, nếu không có Tiêu Vũ, bọn họ ở trong phủ của Tiết Quảng Sơn, chờ Tiết Quảng Sơn chán Tiêu Tiên Nhi thì bọn họ không phải là lợn còn sống trong chuồng lợn nữa, mà là châu chấu sau mùa thu hoạch không thể nhảy nhót được vài ngày.
Nam An Vương nhìn Tiêu Dục hỏi: “Chẳng lẽ ngươi cam tâm tình nguyện để Tiêu Vũ nắm trong tay tổ nghiệp và giang sơn sao?”
Tiêu Dục hỏi: “Nếu không thì phải làm sao bây giờ?”
Tiêu Dục bày ra vẻ mặt buồn rầu, xem ra không có cách nào cả.
Nam An Vương nói: “Vậy thì phải động não.”
Toàn thân Tiêu Dục nồng nặc mùi rượu: “Nha đầu A Vũ này có nhiều ý tưởng lớn, hoàn toàn không đến lượt ta quyết định. Hơn nữa những người này đều là người của nàng, hiện tại ta không thể quản được nàng, nàng cũng không muốn chấp nhận Thái tử như ta.”
Nam An Vương lạnh lùng nói: “Cứng chọi cứng thì chắc chắn là không có khả năng.”
“Nhưng nếu A Vũ đột nhiên mất tích thì sao?” Nam An Vương lạnh tiếp tục.
Tiêu Dục nghe vậy, sửng sốt một chút: “Mất tích? Ngươi muốn ta diệt trừ muội muội của ta ư? Không có khả năng, đó là muội muội ruột của ta!”
Nam An Vương lại không hề ngạc nhiên chút nào khi nhìn thấy Tiêu Dục như vậy.
Nếu Tiêu Dục vui vẻ đồng ý thì ngược lại ông ta sẽ nghi ngờ.