.
Chương 558: Sữa Bột
Tiêu Vũ nói: “Ta đã bảo là không có rồi mà, sao ngươi cứ nói chuyện này mãi thế?”
Thấy Tiêu Vũ như mèo rừng nhỏ xù lông, Tiêu Dục không nhịn được nở nụ cười: “Được, không nói tới chuyện này nữa”
“Tiểu Hựu Hựu, hôm nay ngươi có ngoan hay không?” Tiêu Dục đi tới trêu chọc hài tử.
Tiểu Hựu Hựu vô cùng ấm ức muốn khóc.
Dung Phi nói: “Chắc là đói bụng rồi.”
Nói tới đây, Dung Phi lại hỏi: “Đã tìm được nhũ mẫu chưa?”
Tiêu Dục thở dài một tiếng: “Tìm thì tìm rồi, nhưng sau khi Uyển Nhi sinh con xong không muốn để hài tử có nhũ mẫu...”
Chuyện này phải vượt qua rào cản tâm lý.
Rất nhiều người sinh con xong sẽ có tâm lý bảo vệ con nghiêm trọng.
Không nói tới những chuyện khác, chỉ nói chó sinh con xong còn không dễ lại gần chứ đừng bảo là người. Lý Uyển có ý nghĩ đó cũng là chuyện bình thường.
Lúc trước khi bọn họ trốn khỏi hoàng cung, Tiêu Nguyên Cảnh nhất quyết muốn mang theo nhũ mẫu đi cùng.
Đối với Tiêu Nguyên Cảnh, nhũ mẫu này cũng là người mà cậu bé rất quan tâm. Nhưng ai ngờ trên đường đi nhũ mẫu trộm đồ trên người bọn họ rồi bỏ trốn. Việc này đối với Lý Uyển mà nói chính là một cú sốc rất lớn.
Theo Lý Uyển thấy, không phải ruột thịt thì vốn dĩ sẽ không ai có thể tốt với con của mình.
Sau khi hài tử chào đời hoàn toàn dựa vào lượng sữa không nhiều của Lý Uyển. Thậm chí Lý Uyển còn nghĩ, lấy một ít sữa bò về cho hài tử uống.
Tiêu Vũ nghe Tiêu Dục nói xong lập tức có tính toán.
Chuyện này đơn giản thôi!
Tiêu Vũ tìm cớ trở về ngủ, sau đó bắt đầu đến siêu thị và trung tâm thương mại tìm kiếm.
Đúng vậy, lần này nàng không lấy cớ trở về đi nhà xí nữa.
Người khác thì thôi, nhưng đối với Tiểu Hựu Hựu, Tiêu Vũ vẫn yêu thương từ tận đáy lòng, không muốn khiến người ta hiểu lầm.
Nàng tìm sữa bột bình sữa, thậm chí ngay cả dụng cụ khử trùng cũng tìm.
Trong phòng của nàng đã nối điện, kêu người nối một sợi dây điện tới chỗ Lý Uyển, dạy Lý Uyển sử dụng dụng cụ khử trùng thế nào là được.
Tiêu Vũ mang theo đống đồ chồng chất đó tới phòng của Lý Uyển, sau đó dưới ánh mắt ngơ ngác của Lý Uyển mà giải thích những thứ này dùng thế nào.
Lý Uyển đã thích chuyện Tiêu Vũ có thể lấy ra rất nhiều thứ kỳ lạ này từ lâu.
Nàng ấy vô cùng cảm kích nhìn Tiêu Vũ: “A Vũ, cảm ơn ngươi.”
Tiêu Vũ cười nói: “Ơ kìa, chuyện này cần gì phải cảm ơn, tiểu chất nữ của ta không phải họ Tiêu sao?”
Nét mặt của Lý Uyển trở nên ôn hòa.
“A Vũ, vẫn phải cảm ơn ngươi, lúc trước ta không tốt với ngươi, nhưng ngươi lại có thể mặc kệ hiềm khích lúc trước mà giúp đỡ ta hết lần này tới lần khác, lại đối xử với ta một cách chân thành. Bây giờ nghĩ lại, việc người làm tẩu tử như ta làm cho ngươi thật sự không đủ nhiều.” Lý Uyển nhớ tới chuyện cũ, có chút đau buồn.
Lúc đó nàng ấy luôn cảm thấy Tiêu Vũ ỷ vào thân phận Công chúa mà kiêu căng không chịu nói lý, còn không coi ai ra gì, hành xử quái đản, muốn dạy dỗ Tiêu Vũ quy củ thật tốt. Nhưng Tiêu Vũ cũng không phải một người sẽ tuân theo quy củ, vì vậy giữa hai người thường xuyên xuất hiện mâu thuẫn.
Tiêu Vũ nở nụ cười: “Những chuyện đó đã qua hết rồi, bây giờ cả nhà chúng ta đang ở bên nhau không phải rất tốt sao? Tẩu tẩu, ngươi cứ yên tâm chăm sóc Hựu Hựu, có gì cần ngươi cứ việc nói cho ta biết, ta có thể giải quyết giúp ngươi thì nhất định sẽ giải quyết giúp ngươi!”
Vấn đề tã lót và khẩu phần lương thực của hài tử đều đã được giải quyết, trong căn cứ coi như là đại hỷ sự có thêm con, Tiêu Vũ lập tức ra quyết định mổ heo làm thịt dê, đãi người của cả căn cứ!
Tuy rằng người trong căn cứ không thiếu ăn nhưng không phải ngày nào cũng được ăn thịt, muốn cái gì cũng phải dùng lao động để đổi lấy, chúc mừng hào phóng như vậy vẫn chưa từng có.
Tất cả mọi người rất hưng phấn, trong căn cứ chia ra từng bộ phận, dứt khoát bày tiệc cơ động.
Tiêu Vũ đã chuẩn bị đầy đủ nồi sắt lớn cho mọi người từ lâu, dùng gạch xanh của lò nung làm một cái khung đơn giản thì chính là một cái nhà bếp di động rồi.
Từng cái nồi đen to được sắp xếp cùng nhau. Trong nồi hầm thịt, hương thơm bay mười dặm.
Tiêu Dục nhìn từng cái nồi sắt lớn kia, vô cùng cảm thán: “A Vũ, mấy cái nồi sắt này là ngươi trộm được từ Thịnh Kinh lúc trước sao?”
Tiêu Vũ lập tức nhấn mạnh: “Chú ý cách dùng từ, không phải trộm, mà là... lấy.”
Tiêu Dục nở nụ cười: “Được, là ca ca không đúng.”