.
Chương 577: Mở Cửa Thành
“Đúng vậy, có một nhóm người muốn đầu hàng, một nhóm người không muốn, thế là rùm beng lên.” Tiêu Dục nói.
Cùng lúc đó, cuối cùng Tiết Quảng Sơn đã trở về.
Ông ta vừa mới lên trên tường thành đã nhìn thấy Tiết Tam tức giận nói: “Đại nhân, xem như ngài đã trở về rồi, những kẻ này vậy mà muốn phản bội chạy trốn! Chúng ta xử tử bọn chúng có được không?”
Tiết Quảng Sơn bất lực xoa thái dương, lập tức ra lệnh: “Mở cửa thành ra.”
Tiết Tam ngây ngẩn cả người: “Đại nhân, ngài nói cái gì?”
Tiết Quảng Sơn trầm giọng nói: “Mở cửa thành ra!”
Bây giờ Tiết Quảng Sơn tin vào Truyền Tiêu giáo tới mức có chút tẩu hỏa nhập ma, đối với lời nói của Tiêu Vũ lại càng nói gì nghe nấy.
Hiện tại người làm lãnh đạo muốn đầu hàng, tiểu binh bên dưới cũng muốn đầu hàng, đương nhiên trận chiến này không đánh nổi nữa.
“Công chúa, Thái tử, cửa thành đối diện mở rồi!” Hắc Phong hưng phấn nói.
Quỷ Mặt Đen híp mắt bảo: “Cẩn thận có bẫy.”
Tuy rằng Tiêu Vũ có lòng tin nhưng vẫn làm theo lời nói của Quỷ Mặt Đen, lúc vào thành cẩn thận đề phòng. Cũng may Tiết Quảng Sơn thật sự muốn đầu hàng.
Khi Tiêu Vũ dẫn đội ngũ tiến vào, đám dân chúng được tạo thành chủ yếu từ giáo chúng của Truyền Tiêu giáo đã mở kim đăng kỳ thêu suốt đêm ra, lúc này đang hoan hô.
“Hoan nghênh hoan nghênh!”
“Nhiệt liệt hoan nghênh!”
Từ này? Đương nhiên là lúc trước Tiêu Vũ nói phải thể hiện sự chào đón nồng nhiệt chân thành với đội quân Tiêu thị.
Những người này coi Tạ tiên cô như thánh chỉ, không, thậm chí là còn quan trọng hơn thánh chỉ, học rồi áp dụng vào thực tế.
Trong lúc nhất thời kim đăng kỳ tung bay, đám dân chúng cùng nhau gào thét. Trên mặt của mỗi người đều tràn đầy nụ cười chờ đợi.
“Hoan nghênh! Hoan nghênh!”
“Nhiệt liệt hoan nghênh!”
Từng trận hoan hô bao trùm lấy mọi người giống như sóng biển.
Lúc này Tiêu Dục cũng có chút mờ mịt.
Đây là công thành sao?
Dân chúng Thương Ngô này thoạt nhìn không có cảm giác bại trận nào mà cứ như đang nghênh đón các tướng sĩ chiến thắng trở về vậy.
Trong lúc nhất thời, Tiêu Dục có một loại cảm giác không nhịn được lệ nóng lưng tròng: “Xem ra dân chúng chưa bao giờ quên Tiêu thị chúng ta.”
Tiêu Vũ cười nhưng không nói gì, tỏ vẻ thâm tàng bất lộ.
Ca ca thích nghĩ thế nào thì nghĩ, nàng vốn dĩ không quan tâm những danh tiếng ngoài thân này. Thứ chúng ta thưởng thức là quá trình!
Tiết Quảng Sơn dẫn mọi người của Thương Ngô quận nghênh đón. Ông ta quỳ dưới đất, hai tay dâng kim đăng kỳ đã sai người thêu suốt đêm, tỏ vẻ cực kỳ thành kính.
“Tội thần bái kiến Thái tử điện hạ, Công chúa điện hạ.” Tiết Quảng Sơn tiếp tục nói.
Tiêu Dục không tiến lên mà nhìn Tiêu Vũ nói: “A Vũ, ngươi quyết định làm thế nào đi.”
Hắn ta chỉ muốn làm phụ tá cho Tiêu Vũ. Chuyện thu phục lòng người thế này, Tiêu Dục thông minh lựa chọn không san sẻ, nếu không ai ai cũng sẽ cảm thấy đại quân này là của Tiêu Dục hắn ta, đặt A Vũ ở chỗ nào chứ?
Tiêu Dục là một người biết lý lẽ, hơn nữa trải qua vong quốc xem như đã hoàn toàn biết bản thân muốn gì.
Hắn ta đã từng đứng trên đỉnh cao quyền lực, tuy rằng vẫn chưa phải là bệ hạ nhưng phụ hoàng rất tín nhiệm hắn ta, rất nhiều chuyện của Đại Ninh đều giao cho hắn ta làm. Nhưng một ngày nọ mất nước, tất cả đều là ảo ảnh trong mơ.
Bây giờ hắn ta có thể lại nhìn thấy Thái tử phi và hài tử thì cảm thấy mình đã đủ may mắn rồi. Hiện tại hắn ta không muốn làm ra chuyện khiến muội muội và đám thuộc hạ hiểu lầm.
Tiêu Vũ có thể cảm giác được sự né tránh của Tiêu Dục.
Nàng đi tới trước mặt Tiêu Dục theo ý của Tiêu Dục, giọng nói nghiêm túc: “Tiết Quảng Sơn, lúc phản tặc phản quốc, ngươi đã dâng sớ phản chiến đầu tiên.”
“Vốn là tội nặng, nhưng niệm tình ngươi dừng cương trước bờ vực, để ta tiến vào thành, bổn cung đặc xá cho ngươi.” Tiêu Vũ thể hiện dáng vẻ kiêu ngạo của Công chúa.
Tiêu Vũ cũng biết lúc trước tên Tiết Quảng Sơn này đã ức hiếp dân chúng không ít, mặc dù bây giờ lăn lộn hơi thảm một chút, nhưng điều này cũng không thể xóa nhòa sự thật ông ta đã từng gieo họa cho dân chúng.
Coi như không nhắc tới chuyện Tiết Quảng Sơn có phản chiến hay không, chỉ mỗi việc Tiết Quảng Sơn tham ô nhận hối lộ, ức hiếp dân chúng thôi cũng là tội lớn rồi!
Có điều bây giờ Tiêu Vũ không thể xử lý Tiết Quảng Sơn, ít nhất không thể xử lý Tiết Quảng Sơn công khai.
Hiện tại đang là thời cơ tốt để giành lại non sông, không ít Thủ quan của những quận khác đều đang nhìn chằm chằm vào bọn họ. Nếu nàng xử lý nghiêm Tiết Quảng Sơn sẽ chỉ khiến những Thủ quan khác kiên định ủng hộ Vũ Văn Phong. Đến lúc đó không phải là tìm phiền phức cho mình sao?