.
Chương 584: Hạ Độc
Có điều người có ba việc gấp, Tạ Vân Thịnh cũng không thể ngăn cản, hơn nữa ngăn cản Công chúa có tác dụng gì chứ?
Chỉ thấy Tiêu Vũ đã xoay người rời khỏi doanh địa.
Sở Duyên thấy Tạ Vân Thịnh sốt ruột thì bảo: “Ngươi yên tâm đi, Công chúa sẽ không để cho Tạ đại nhân có chuyện gì đâu.”
Lúc Tiêu Vũ biết tin tức này cũng rất bất an, khổ ai cũng không thể khổ trung thần được!
Tiêu Vũ cũng không muốn làm trung thần buồn lòng. Vì vậy nàng quyết định đích thân đi một chuyến.
Tiêu Vũ không hề do dự, đến chỗ không người thì tiến vào không gian, bắt đầu dịch chuyển.
Tiêu Vũ định vị không gian của mình ở trên Nam Đương phủ. Lại dịch chuyển một đoạn nhỏ nữa, sau đó cuối cùng nàng cũng nhìn thấy hai huynh đệ Vũ Văn Thành và Vũ Văn Hoành ở phòng tiếp khách.
Tuổi của Vũ Văn Hoành còn lớn hơn Vũ Văn Thành một chút. Lúc trước gã ta là một thứ tử, nhưng từ khi Vũ Văn Thành từ nam biến thành nữ, Vũ Văn Hoành coi như đã bộc lộ tài năng trước mặt Vũ Văn Phong rồi.
Lúc này hai huynh đệ đang ở đó uống rượu. Tạ Quảng ở phía dưới cùng.
Vũ Văn Thành như cười mà không phải cười: “Tạ đại nhân, ngươi cai quản Nam Dương này rất tốt đó!”
Tạ Quảng vội vàng nói: “Không dám nhận.”
“Toàn bộ Đại Ninh đều thiên tai liên tiếp, khắp nơi đều là nạn dân, nhưng ta phát hiện Nam Dương này của ngươi dân chúng cơm no áo ấm.” Vũ Văn Thành mỉa mai nói.
Tạ Quảng híp mắt, thầm nghĩ trong lòng, mình là Thái thú, cai quản Nam Dương tốt không được sao?
Vũ Văn Hoành lạnh như băng nói: “Tạ đại nhân, lúc trước phụ hoàng đã ra lệnh cho tất cả các quận đưa quân lương, Nam Dương này của ngươi giàu có và đông đúc như vậy, có vẻ như không đưa bao nhiêu quân lương.”
Tạ Quảng không phải loại người chỉ biết cứng rắn, vì vậy lúc này ông ấy nịnh nọt nói: “Hai vị điện hạ, bây giờ nếu các vị đã tới, vậy mọi thứ ở Nam Dương ta đều là của hai vị điện hạ.”
Vũ Văn Thành nghe thấy lời này thì không hài lòng cho lắm.
Vũ Văn Hoành cũng rất không hài lòng.
Gã ta nhấn mạnh: “Tất cả công việc ở Nam Dương này đều giao cho ta phụ trách!”
Nói xong, Vũ Văn Hoành còn nhìn Vũ Văn Thành: “Công chúa điện hạ, ngươi yên tâm, hoàng huynh ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”
Sắc mặt của Vũ Văn Thành lập tức khó coi.
Hắn ta có thể cảm giác được rõ ràng trừ trước ngực nhô ra của mình vẫn còn thì những đặc trưng và tâm lý nam tử đã trở về.
Không nói tới những chuyện khác, ít nhất đã bắt đầu mọc râu.
Dưới tình huống như vậy, Vũ Văn Thành cảm thấy mình đã biến lại thành nam nhân, vị trí Thái tử này vẫn nên là của mình.
Về phần những huynh đệ thứ xuất kia của hắn ta có tư cách gì tranh giành với hắn ta chứ?
Vũ Văn Thành nói bằng giọng lạnh lùng: “Chỉ cần ta muốn, tương lai vị trí Thái tử này vẫn là của ta, tóm lại sẽ không rơi vào trên người kẻ thứ xuất.”
Vũ Văn Hoành híp mắt nói: “Phụ hoàng đã phong ngươi làm Công chúa, sao, ngươi còn không biết dừng hả? Ngươi đừng quên, trước kia ngươi đã bị lưu đày, nếu không phải phụ hoàng nhân từ, ngươi vốn dĩ không thể hồi kinh!”
Mắt thấy hai huynh đệ này giương cung bạt kiếm muốn cãi vã, Tạ Quảng xoa thái dương, lập tức nói: “Ai ôi, ta đau đầu quá, hai vị điện hạ, ta lớn tuổi cơ thể suy yếu, sức khỏe không tốt, xin cáo từ trước.”
Tạ Quảng tức tốc bỏ đi.
Hai vị còn lại mắt to trừng mắt nhỏ, dáng điệu rất giống như gà chọi.
Tiêu Vũ nấp trong bóng tối nhìn trong chốc lát rồi vẫn dùng không gian dịch chuyển đi tìm Tạ Quảng.
Tạ Quảng vừa mới về tới phòng mình đã cảm giác được trong phòng của mình có thêm một người.
Tạ Quảng lập tức trở nên cảnh giác: “Ai!”
Tiêu Vũ từ trong bóng tối đi tới: “Là ta.”
Tạ Quảng nghe thấy là giọng nói của Tiêu Vũ thì vô cùng kích động: “Công chúa điện hạ! Người... sao người lại tới đây? Nam Dương này không quá an toàn, hai huynh đệ Vũ Văn gia kia đã tới, bây giờ đang ở trong phủ của ta...”
“Ta biết.” Tiêu Vũ cười nhạt một tiếng.
Tạ Quảng hỏi: “Công chúa, vậy chúng ta có muốn hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, khiến hai người kia...”
Tạ Quảng nói đến đây thì vươn tay ra ra hiệu trong không khí, sau đó nặng nề nắm chặt tay lại.
Ý tứ rất rõ ràng, chính là bắt hai người kia lại.
Tiêu Vũ nói: “Được.”
“Bọn chúng điều tổng cộng mười ngàn quân, bây giờ đều đang ở Nam Dương này của ta...” Tạ Quảng híp mắt nói.