.
Chương 587: Ngươi Điên Rồi Sao
Tên Vũ Văn Hoành kia thì nàng không quen thuộc lắm, nhưng Vũ Văn Thành thì nàng lại rất quen thuộc.
“Đã lâu không gặp.” Tiêu Vũ cười híp mắt.
Vũ Văn Thành nhìn Tiêu Vũ còn xinh đẹp hơn lúc trước rất nhiều trước mắt, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Vũ Văn Hoành đã bắt đầu mắng nhiếc: “Tiện nhân! Ngươi cũng dám làm như vậy với bọn ta!”
Tiêu Vũ nhìn Vũ Văn Hoành, lạnh giọng nói: “Lúc trước Vũ Văn gia các ngươi còn đê tiện hơn nhiều.”
“Ta tuân theo lệnh trời lấy lại quốc thổ, không giống như các ngươi, soán quyền mưu phản!” Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng.
“Nếu miệng đã thối như vậy, chi bằng ta cho người may miệng của ngươi lại thế nào?” Tiêu Vũ nói tới đây thì khóe miệng hơi cong lên.
Vũ Văn Hoành vô cùng sợ hãi.
“Ngươi điên rồi sao?” Vũ Văn Hoành lùi về sau một bước.
Tiêu Vũ nói: “Nếu không muốn bị may miệng thì ngoan ngoãn một chút cho ta!”
Nói xong Tiêu Vũ nhìn thủ vệ bảo: “Nhốt hai kẻ này chung một chỗ.”
Sau đó nàng nói tiếp: “Mỗi bữa chỉ cho bọn chúng lượng cơm đủ một người ăn.”
Trước kia hai huynh đệ này muốn tranh giành ngôi vị Hoàng đế, từ hôm nay trở đi, bọn chúng chỉ có thể tranh giành một chén cơm.
“Đúng rồi, các ngươi đừng cảm thấy bớt ăn một bữa thì không sao, bữa này ăn bớt một bữa, bữa tiếp theo sẽ không đánh lại một người khác, sau này chính là bữa nào cũng ăn ít... Chờ đến lúc đó... nhất định phải có người chết đói.” Tiêu Vũ bổ sung.
Quan hệ của hai người kia vốn đã không tốt, lại thêm Tiêu Vũ vừa nói như vậy, bọn chúng không đánh nhau mới là lạ!
Bây giờ Tiêu Vũ không muốn lấy mạng của bọn chúng đơn giản là vì nàng cảm thấy giết chết bọn chúng như vậy thì quá hời cho bọn chúng rồi.
Nàng muốn để Vũ Văn Thành thấy hoàng tộc Tiêu thị bọn họ lấy lại giang sơn, toàn bộ Vũ Văn gia đều trở thành tù nhân dưới thềm.
Nam Dương quận không cần bọn họ hao tâm tổn trí, vì vậy Tiêu Vũ tiếp tục di chuyển, tiếp theo chính là các quận Tề Sơn Tế Bắc.
Bởi vì mang theo đại quân nên cho dù đã dùng tốc độ nhanh nhất để tiến lên thì cũng tốn rất nhiều thời gian. Hơn nữa còn phải dừng lại ở từng quận. Vì vậy lúc cuối xuân bọn họ mới tới bốn quận Thái Hành.
Nơi này Tiêu Vũ quen thuộc!
Nhớ ngày đó Tiêu Vũ đã chế tạo Phi Đầu Man và đại quân ma-nơ-canh lần đầu tiên ở phụ cận chỗ này.
Có điều vừa mới tiến tới gần dãy núi Thái Hành, còn chưa thật sự tiến vào bốn quận Thái Hành thì bọn họ đã bị cản lại.
Qua lâu như vậy rồi, Vũ Văn Phong không có một chút động tác nào là chuyện không thể.
Lúc này Vũ Văn Phong đã tập kết đại quân, định chặn đám người Tiêu Vũ ở chỗ này.
Vũ Văn Phong cũng là đứt tay thì đành phải bóp cổ tay, từ bỏ những quận khác ngoài Thái Hành. Bởi vì binh lực có hạn nên ông ta chỉ có thể bảo vệ được như vậy thôi.
Đây xem như là một phòng tuyến chặn đám người Tiêu Vũ đến Thịnh Kinh. Nếu chỗ này không thủ được... vậy giấc mộng Hoàng đế của Vũ Văn Phong cơ bản có thể tuyên bố tan biến.
Hai quân đóng quân cách một con sông. Lần này Tiêu Vũ không dám tùy tiện hành động.
Tên Vũ Văn Phong kia có vô dụng hơn nữa thì cũng không thể để nàng một đường tiến vào Thịnh Kinh như thế. Tình huống hiện tại đã là tốt lắm rồi, nàng không thể khinh địch.
Tiêu Vũ triệu tập tất cả thuộc hạ đắc lực của mình lại cùng mở một cuộc họp.
Tiêu Dục phát biểu cái nhìn của mình trước: “A Vũ, chúng ta nên thăm dò một chút trước, đối diện có bao nhiêu người, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.”
Tiêu Vũ khẽ gật đầu: “Việc này đơn giản thôi.”
“Lát nữa ta sẽ nghĩ cách.” Tiêu Vũ nói một cách nhẹ nhàng.
Nàng có thể tự dịch chuyển qua dùng mắt thường để quan sát, cũng có thể thả máy bay không người lái ra.
Tóm lại, sức mạnh khoa học kỹ thuật và thần học có thể đánh bại tất cả!
Mặc dù Tiêu Vũ dễ dàng đồng ý khiến người ta trông có vẻ có một chút không đáng tin, nhưng những người quen thuộc với Tiêu Vũ đều biết con người nàng không hợp lẽ thường lại chân thật như vậy đấy.
Lời Tiêu Vũ nói ra luôn thay đổi nhận thức của người khác, nhưng nàng lại luôn có thể thực hiện những lời mạnh miệng mà nàng từng nói trước kia một cách bất ngờ.
Lúc ai ai cũng cảm thấy Tiêu Vũ đang khoác lác thì sẽ phát hiện Tiêu Vũ thật sự có thể dẫn một đám trâu lên trời*.
(*Ám chỉ việc khoác lác.)