.
Chương 589: Đây Cũng Không Phải Chuyện Dễ Dàng!
Đầu tiên, loại trừ một chút, tuy rằng người này trông cũng nhã nhặn, nhưng so với những người khác thì kém xa, nhất định Công chúa không thể vừa ý được. Vì vậy Công chúa bắt người về chắc không phải làm áp trại phu quân.
Không thể không nói, Tiền Xuyên dùng phương pháp loại trừ này rất tốt.
Lúc này trong lòng Tiền Xuyên đã loại bỏ, người này ắt hẳn không phải thuộc hạ của Công chúa, nếu không thì trên đầu đã chẳng có mảnh gạch vụn rồi.
Tiêu Vũ nào biết hoạt động trong lòng Tiền Xuyên phong phú như vậy.
Tiêu Vũ nói: “Người này là ta bắt từ trong đại doanh của quân địch tới.”
“A Vũ, ngươi tới đại doanh của quân địch rồi hả?” Sắc mặt Tiêu Dục hơi thay đổi, hắn ta lập tức trở nên căng thẳng.
Đây cũng không phải chuyện dễ dàng!
Tiêu Vũ tự đi sao? Như thế rất nguy hiểm!
So với sự căng thẳng của Tiêu Dục, lời nói của Tiêu Vũ lại rất nhẹ nhàng: “Ca ca, không phải ta đã yên lành trở về rồi à?”
Trong lòng Tiêu Dục vẫn còn một chút cảm giác sợ hãi.
Nhưng người cũng đã trở về rồi, lúc này nói nhiều cũng không có tác dụng gì.
Hắn ta không ngờ rằng phương pháp xử lý của Tiêu Vũ lại là tự mình tới đại doanh của quân địch, nếu biết thì hắn ta tình nguyện để bản thân mạo hiểm hơn!
Hoàng tộc Tiêu thị con cháu ít ỏi, nhất là nhánh của bọn họ.
Lúc trước còn có một Lục Hoàng tử thứ xuất, ngoài ra cũng chỉ có hai huynh muội bọn họ còn sống.
Bây giờ Lục Hoàng tử kia sống chết không rõ khỏi phải nói nữa, hai huynh muội bọn họ nhất định phải đoàn kết mới không phụ lòng phụ thân đã qua đời.
Tiêu Vũ đổi chủ đề: “Các ngươi thấy người này có quen mắt không?”
Tiêu Dục không cảm thấy quen mắt bao nhiêu, nhưng Quỷ Mặt Đen lại cảm thấy người này khá quen: “Đây chẳng phải là tú tài gì đó sao?”
“Khổng tú tài!” Sở Duyên lập tức bổ sung.
“Thật đúng là hắn ta!” Tạ Vân Thịnh cũng nhận ra người này.
Lúc trước khi bọn họ đi nằm vùng đã từng quen biết người kia.
“Hắn ta làm sao vậy?” Sở Duyên hỏi.
Tiêu Vũ nói: “Ta quan sát người trong đại doanh quân địch một chút, phát hiện những người đó đều rất đờ đẫn, nhất định là trúng độc gì rồi. Nhưng ta thấy độc đó không chỉ có tác dụng uy hiếp mà có lẽ ảnh hưởng tới tâm trí của con người.”
Tô Lệ Nương nghe thấy thế thì sắc mặt hơi thay đổi: “Chuyện này, có lẽ ta biết là chuyện gì xảy ra.”
Tiêu Vũ nhìn về phía Tô Lệ Nương: “Ngươi nói đi.”
Tô Lệ Nương bảo: “Lúc trước khi vong quốc, Vũ Văn lão cẩu kia cũng muốn cho ta uống thuốc gì đó, nói uống vào là ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Ban đầu ta còn tưởng là loại thuốc tàn bạo gì đó, trong cơn tức giận đã rạch mặt mình bị thương...”
Nói tới đây, Tô Lệ Nương bổ sung: “Nhưng sau này ta nghe ý của Vũ Văn Phong thì chắc là một loại thuốc có thể khống chế suy nghĩ của người khác.”
Tô Lệ Nương tiếp tục nói: “Ban đầu ta không coi là gì, bây giờ xem ra, nói không chừng thứ này và thứ lúc trước Vũ Văn Phong muốn dùng lên người ta là một.”
Nhưng năm đó nàng ấy phá hủy dung mạo, có lẽ khiến Vũ Văn Phong cảm thấy xui xẻo. Hơn nữa nàng ấy thật sự không phải loại người vô danh nên sau khi Vũ Văn Phong cân nhắc thiệt hơn thì vẫn thả nàng ấy.
Nói như vậy, Tô Lệ Nương cũng có chút nghĩ mà sợ.
Nàng ấy nghĩ nếu mình thật sự trở thành con rối của Vũ Văn Phong thì quả thật là sống không bằng chết!
Lúc này Tiêu Vũ đã đánh thức Khổng tú tài.
Sau khi Khổng tú tài tỉnh lại, hai mắt hoang mang nhìn mọi người một cái, hỏi: “Các ngươi là ai?”
Tiêu Vũ chần chừ một chút: “Ngươi còn nhớ Ultraman đại diện cho ánh sáng không?”
Cái gì?
Vẻ mặt mọi người mờ mịt, Ultraman đại diện cho ánh sáng là gì?
Tiêu Vũ lập tức lấy một cái hình dán giấy từ trong ngực ra dán lên mặt mình.
Khổng tú tài giọng lạnh lùng nói: “Ngươi là ai, sao dám ăn nói bậy bạ!”
Tiêu Vũ: “...”
Người này bị khống chế thật rồi, thế này rõ ràng là đã mất trí nhớ!
Sau khi Tiêu Vũ xác nhận Khổng tú tài đã mất trí nhớ thì nói: “Xem ra hơn phân nửa người của đối phương đều là thế này.”
Nàng đã nói rồi mà, tên Vũ Văn Phong kia còn không phát nổi bổng lộc, ai lại bằng lòng xách đầu tới làm việc cho ông ta chứ.
Đại quân tập trung được này nhất đinh là dùng thủ đoạn hèn hạ để khống chế.
Tiêu Vũ lấy nước linh tuyền ra cho Khổng tú tài uống: “Ngươi uống đi!”
“Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết ngươi là ai, có phải các ngươi là phản tặc không? Vậy ta sẽ bắt các ngươi, diệt trừ phản tặc cho bệ hạ!” Khổng tú tài tức giận nói.