.
Chương 59: Con Thuyền Nhỏ Hữu Nghị Lật Úp
Vũ Văn Thành không kịp ngăn cản, vừa khéo bị người khác nhìn thấy. Trong lúc nhất thời tên thuộc hạ kia hận không thể hôn mê. Ai có thể nói cho hắn ta biết hắn ta đã tạo nghiệt gì mà phải đối mặt với cảnh tượng như vậy!
Vũ Văn Thành thẹn quá hóa giận, rất muốn gọi người chém tên thuộc hạ này. Nhưng vừa nghĩ tới việc gọi người đến còn phải để nhiều người hơn nhìn thấy cảnh tượng của mình.
Vì vậy hắn ta lạnh lùng nói: “Cút, chuyện nhìn thấy hôm nay, nếu truyền đi nửa chữ sẽ lấy mạng chó của ngươi.”
Thuộc hạ như nhặt được đại xá, vội vàng chạy ra ngoài. Vũ Văn Thành đưa mắt nhìn Văn Thanh Lan, thấy nàng ta vẫn không nhúc nhích đứng đó, cũng không biết có tin hắn ta hay không.
Trong lúc nhất thời hắn ta tức giận nói: “Ngươi cũng cút! Không có sự cho phép của bổn cung, không cho phép tới chỗ ta.”
Tiêu Vũ xem tuồng xong lại thuận đường vơ vét một lượt ở Thái tử phủ. Giống với những gì Tiêu Vũ đã nghĩ, không còn thứ gì đáng giá nữa. Nhưng thịt muỗi cũng là thịt, tới cũng tới rồi, không lấy chút gì đó làm phí đi lại thì thật có lỗi với bản thân.
Tiêu Vũ xem náo nhiệt ở đây xong thì tới Văn phủ. Có điều lần này nàng tới không phải để dọn nhà.
Lúc trước chẳng phải vì đăng cơ mà Vũ Văn Phong đã thêu long bào sao? Nàng muốn đưa cái long bào này cho Văn Viễn Đạo.
Cái song long ỷ kia thì nàng không nỡ, nhưng long bào được làm theo kích thước của Vũ Văn Phong, Tiêu Vũ không cần. Coi như quà cảm ơn Văn Viễn Đạo đã cung cấp cho nàng nhiều nguyên liệu như vậy đi.
Trước khi đi, Tiêu Vũ lại tới nhà Trần Thuận Niên một lần. Đừng thấy Trần Thuận Niên chỉ là một tiểu quan áp giải phạm nhân lưu đày, nhưng trong nhà vậy mà có tới tám di nương. Tiêu Vũ rất không khách sáo, vơ vét ngay trong nhà Trần Thuận Niên một lượt.
Nhà tiểu quan canh phòng sơ hở thế này, Tiêu Vũ hạ bút thành văn, tùy tiện vơ vét. Nàng tới cũng vội vàng, quay về cũng vội vàng. Lúc nửa đêm, nàng đã trở lại đại doanh lưu đày rồi. Về phần lúc này toàn bộ hoàng cung đã loạn hết cả lên.
“Phụ hoàng, đã trễ thế này rồi, ngài tìm nhi thần tới có việc gì?” Vũ Văn Thành rất khó hiểu hỏi.
Vẻ mặt Vũ Văn Phong tối tăm phiền muộn: “Ngươi dẫn người bao vây Văn phủ cho ta!”
Tuy rằng Vũ Văn Thành không thích Văn Thanh Lan nhưng Văn phủ cũng là thế lực của hắn ta, lúc này trong lòng hắn ta trầm xuống, lập tức hỏi: “Phụ hoàng, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Vũ Văn Phong kể chuyện chữ bay trên bầu trời.
“Thành Nhi, ta biết ngươi không đành lòng Văn gia, nhưng nếu không diệt trừ Văn gia, giang sơn Vũ Văn gia chúng ta cũng ngồi không vững, ngươi còn làm Thái tử của mình thế nào nữa?' Vũ Văn Phong vẻ mặt nặng nề nói.
Sắc mặt Vũ Văn Thành tái xanh: “Nhất định là có người nào đó đang giả thần giả quỷ!”
“Cha, bây giờ ngài kêu ta đi xét nhà Văn gia, nếu không tìm được gì hết thì sao?” Vũ Văn Thành khuyên nhủ.
“Bây giờ chúng ta mới lấy được giang sơn này, nếu động vào Văn phủ thì rất dễ dao động gốc rễ.” Vũ Văn Thành tận tình khuyên bảo.
Vũ Văn Phong tỉnh táo lại một chút.
Ông ta căn dặn: “Được rồi, ngươi đi về trước đi.”
Chờ Vũ Văn Thành đi rồi, Vũ Văn Phong lập tức trầm mặt, ra lệnh xuống dưới: “Âm thầm điều tra Văn phủ cho trẫm!”
Nếu như Vũ Văn Thành không đồng lòng với ông ta, Vũ Văn Thành này cũng không đáng để tin tưởng nữa. Từ khi ông ta lấy được giang sơn đã xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ, điều này không khỏi khiến ông ta nghĩ nhiều. Thái tử hoàng tộc kia tất nhiên không có bản lĩnh này.
Nhưng còn ai có bản lĩnh làm được những việc này?
Văn... Viễn Đạo!
Một cái tên từ từ rõ ràng trong lòng Vũ Văn Thành.
Văn Viễn Đạo vì phú trong phủ bị trộm nhiều lần nên tăng cường đề phòng, lần này bọn họ chưa bắt được Tiêu Vũ, lại bắt được người Vũ Văn Phong phái đi. Văn Viễn Đạo khôn khéo cỡ nào, vừa nhìn đã biết đó là cao thủ đại nội.
“Được rồi, đừng đuổi theo nữa.” Văn Viễn Đạo vẻ mặt tối tăm phiền muộn.
“Đại nhân?” Quản gia Văn phủ nhìn Văn Viễn Đạo bằng ánh mắt kỳ lạ.
Vẻ mặt Văn Viễn Đạo khó coi. Vũ Văn Phong này mới lên làm Hoàng đế đã vươn tay tới Văn gia bọn họ sao? Không tín nhiệm ông ta như vậy à?
Thời gian không bao lâu, tai mắt nằm vùng trong cung của Văn Viễn Đạo đã cho người truyền tin tức tới.
“Đại nhân... hôm nay trong cung đã xảy ra một chuyện lạ.” Người kia nói.