.
Chương 596: Thức Ăn Của Ngụy Vương Phủ Ngươi Không Tệ
Thẩm Hàn Thu lạnh như băng nói: “Sao ngươi lại nói nhảm nhiều như vậy, không muốn ăn đúng không?”
Triệu Kiếm thầm nghĩ trong lòng, muốn ăn muốn ăn chứ! Vì vậy Triệu Kiếm không dám mở miệng nữa.
Nhưng trong lòng của hắn âm thầm nghĩ: Không cho ta mở miệng nói, ta nghĩ trong lòng nhất định không thành vấn đề đúng không? Hương vị của món ăn này thật sự khiến người ta cảm thấy quen thuộc, không nói tới mùi vị kia, chỉ nói nguyên liệu dùng cho món ăn này cũng tốt đến mức khiến người ta khiếp sợ.
Lúc trước Thẩm phủ bọn họ ăn dùng những thứ như vậy là chuyện bình thường.
Nhưng bây giờ thì sao? Triều đình không phát bổng lộc.
Tuy rằng Công chúa phát cho, nhưng bọn họ cũng hiểu đạo lý của cải không để lộ ra ngoài.
Vì vậy cả ngày ăn trấu nuốt rau.
Bên trên bầu trời sao nhỏ đầy trời.
Ở Thịnh Kinh đang là thời tiết cuối xuân đầu hè.
Trong không khí đều mang theo hương hoa thoang thoảng.
Tiêu Vũ dạo bước trên đường phố ở Thịnh Kinh, trong lòng mặc sức tưởng tượng, không bao lâu nữa Thịnh Kinh này sẽ bị nàng lấy trở về!
Nghĩ vậy, tâm trạng của Tiêu Vũ rất không tệ.
Một chiếc xe ngựa từ phía sau Tiêu Vũ chạy tới, chờ đến khi đi tới phía trước Tiêu Vũ một chút thì xe ngựa dừng lại.
Tiêu Vũ nhíu mày.
Lúc này còn chưa tới thời điểm cấm đi lại vào ban đêm mà.
Nàng đi trên đường cũng đâu có phạm pháp đúng không?
Người chặn đường mình là ai?
Lúc này trên xe có một tên to con nhảy xuống: “Công ừm... Công à! Công tử nhà ta ở trên xe chờ ngươi!”
Thiết Sơn vốn định gọi một tiếng Công chúa.
Nhưng hắn ta lại cảm thấy tai vách mạch dừng.
Huống chi xung quanh đây không có vách.
Vì vậy sau đó hắn ta sửa lời.
Nhìn thấy Thiết Sơn, Tiêu Vũ hơi sửng sốt: “Thiết Sơn?”
Thiết Sơn nhẹ gật đầu: “Là ta, là ta, người nhận ra ta à? Xem ra đúng là công cái kia công rồi.”
Tiêu Vũ: “...”
“Thiết Sơn, hình như thức ăn của Ngụy Vương phủ các ngươi không tệ.” Tiêu Vũ cảm thán một câu.
Nếu không phải tên Thiết Sơn này mở miệng nói chuyện.
Phản ứng đầu tiên của Tiêu Vũ thật sự có chút chần chờ.
Lúc trước Thiết Sơn trong lòng nàng chính là vượn người Thái Sơn phiên bản di động.
Trên người toàn là cơ bắp.
Nhưng người trước mắt... sao lại còn có bụng phát tướng?
Mới qua bao lâu không gặp chứ!
Thiết Sơn hơi đỏ mặt: “Thật sao?”
Tiêu Vũ khẽ gật đầu: “Hình như ngươi có hơi béo lên rồi.”
Thiết Sơn lập tức bị bạo kích!
Đều tại công tử, cứ bắt hắn ta tới phòng ăn.
Thuộc hạ nhà người ta mắc sai lầm đều là lưu đày tới sân luyện võ, công tử nhà hắn ta thì ngược lại, lưu đày hắn ta tới phòng ăn.
Như vậy không béo lên mới là lạ đấy.
Ngụy Vương phủ không giống với những chỗ khác.
Ngụy Vương phủ bọn họ nhìn bề ngoài thì nghèo.
Nhưng thức ăn cũng không tệ lắm.
Tiêu Vũ biết có lẽ Ngụy Ngọc Lâm ở trên xe, vì vậy nàng nhanh nhẹn lên xe.
Tiêu Vũ vừa lên xe quả nhiên nhìn thấy Ngụy Ngọc Lâm một thân áo tím, ngồi ngay ngắn ở đó.
Trong đêm tối, một thân áo tím như vậy càng khiến người ta cảm thấy thần bí.
Lúc này hắn đang một tay chống đầu, dựa vào vách trong của xe ngựa, khiến người ta không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn cho lắm.
Sau khi Tiêu Vũ đi vào thì tùy tiện ngồi xuống: “Huynh đệ, sao ngươi lại ở đây?”
Ngụy Ngọc Lâm nhìn về phía Tiêu Vũ: “Không phải là người một nhà à? Sao lại trở thành huynh đệ rồi hả?”
Tiêu Vũ lập tức nói: “Ta có nghìn nghìn vạn vạn người nhà, nhưng huynh đệ thì không nhiều, ta xem ngươi thành huynh đệ cho thấy ta xem ngươi thành người một nhà!”
Ngụy Ngọc Lâm nhìn về phía Tiêu Vũ hỏi: “Thẩm Hàn Thu cũng là huynh đệ à?”
Tiêu Vũ lập tức không phản bác được.
“Làm sao ngươi biết ta đi gặp Thẩm Hàn Thu?” Tiêu Vũ không nhịn được hỏi.
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Bên này chỉ có Thẩm phủ, xem dáng vẻ của Công chúa chắc là từ trong Thẩm phủ đi ra rồi.”
Tiêu Vũ lời lẽ hùng hồn: “Đúng vậy, ta mới từ trong phủ của Thẩm Hàn Thu đi ra đó.”
Ngụy Ngọc Lâm nghe vậy cũng không nói gì thêm.
Sau khi hắn ta trầm mặc một chút mới nói: “Thật ra Công chúa không đến tìm ta thì ta cũng muốn đi tìm Công chúa.”
Tiêu Vũ đề phòng nhìn Ngụy Ngọc Lâm, sau đó từ trong lòng móc ra một con cóc
Ngụy Ngọc Lâm cau mày nhìn Tiêu Vũ.
Ngón tay của nữ tử trước mắt trắng nõn mềm mịn, nhưng trong tay lại cầm một con cóc màu nâu xanh.
“Cái này nghĩa là sao?” Ngụy Ngọc Lâm hỏi.
Tiêu Vũ thò tay đụng con cóc này.
“Cô quả... cô quả*!” Con cóc bắt đầu kêu. (*Cô độc.)
Tiêu Vũ hỏi: “Nghe thấy không?”
Ngụy Ngọc Lâm gật đầu: “Nghe thấy rồi.”