.
Chương 598: Phú Bà Xấu Xí Và Tiểu Bạch Kiểm
Sau đó nàng bắt đầu hóa trang cho mình ngay trước mặt Ngụy Ngọc Lâm.
Không bao lâu sau, Tiêu Vũ đã biến thành một bà cô xấu xí mặt đầy rỗ, còn có một cái hình Ultraman.
Ngụy Ngọc Lâm thấy cảnh tượng này thì khóe môi giật giật, dường như có chút không tiếp thu được.
Sau đó hắn mở ngăn ngầm trong xe ngựa ra.
Từ bên trong lấy ra một cái mặt nạ da người, đeo lên mặt mình.
Ngụy Ngọc Lâm lập tức biến thành một dáng vẻ khác.
Là một tiểu bạch kiểm rất có dáng vẻ thư sinh.
Tóm lại, hoàn toàn khác với dung mạo ban đầu của Ngụy Ngọc Lâm.
Tiêu Vũ hỏi: “Thứ này của ngươi cũng rất thần kỳ... còn nữa không?”
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Còn thì còn, nhưng trên xe ngựa của ta chỉ có một cái như vậy thôi.”
Lúc trước Tiêu Dục cũng có một cái.
Tiêu Vũ có chút hối hận, sớm biết như vậy thì nàng đã lấy cái của Tiêu Dục tới rồi.
Có điều... Tiêu Vũ nghĩ lại thì hình như cũng không có tác dụng gì.
Cái trong tay Tiêu Dục là da mặt của nam nhân, mình lấy tới, chẳng lẽ còn có thể sử dụng cơ thể nữ nhân mang một khuôn mặt của nam nhân sao?
Mặc dù thoạt nhìn thân hình của nàng không đầy đặn đẹp như của Vũ Văn Thành.
Nhưng... dù gì nàng cũng là nữ nhân mà!
Đừng nói đến chỗ nào nên có đều có, thân thể của nàng nhỏ nhắn xinh xắn mềm mại, ngụy trang thành nam nhân cũng không giống.
Cũng không thể để người ta cũng xem nàng thành nam giả nữ đúng không?
Không phải nam giả nữ không tốt, theo Tiêu Vũ thấy, nên tôn trọng người giới tính thứ ba các kiểu, nhưng... mục đích nàng dùng mặt nạ da người là để ẩn nấp, ai ẩn nấp lại giả trang thành dáng vẻ khác thường khiến người ta chú ý chứ?
Tiêu Vũ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cái Ultraman đại diện cho ánh sáng này của mình thực dụng hơn.
Xấu thì có hơi xấu! Nhưng có tác dụng là được rồi.
Hai người lại thay nhau thay quần áo trong xe ngựa...
Đương nhiên, lúc thay quần áo người còn lại sẽ tránh đi.
Chờ lúc hai người đi trên đường đã biến thành một nữ tử có khuôn mặt xấu xí dẫn theo một tiểu bạch kiểm.
Ngụy Ngọc Lâm hỏi: “Nếu có người bắt chúng ta, hỏi quan hệ của chúng ta là gì thì trả lời thế nào?”
Tiêu Vũ nói: “Thì nói là tỷ đệ...”
Vì sao nói là tỷ đệ mà không phải là huynh muội?
Trên thực tế Ngụy Ngọc Lâm lớn hơn nàng, nhưng, sau khi trên mặt nàng dán Ultraman và mặt rỗ thì trông có vẻ hơi già hơn!
“Tỷ đệ? Hai chúng ta?” Ngụy Ngọc Lâm cau mày nhìn thoáng qua Tiêu Vũ.
Nhìn kiểu gì cũng không giống tỷ đệ!
Tiêu Vũ biết ý Ngụy Ngọc Lâm ý nói mình xấu, vì vậy nàng lập tức giải thích: “Rồng sinh chín con không con nào giống nhau*, chẳng lẽ lại không thể... ngươi là do tiểu thiếp của cha ta sinh sao?”
(*Nói về truyền thuyết rồng có chín đứa con là tù ngưu, nhai tí, trào phong, bồ lao, toan nghê, bá hạ, bệ ngạn, phụ hý, ly vẫn. Nhưng không có đứa con nào là rồng, mỗi người có mỗi sở thích khác nhau.)
Ngụy Ngọc Lâm nở nụ cười: “Tỷ đệ nhà ai lại đêm hôm khuya khoắt lảng vảng bên ngoài chứ?”
Hai người đã đuổi thuộc hạ đi từ lâu, họ lảng vảng trên đường lớn.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên bước chân của Tiêu Vũ hơi dừng lại, sau đó nàng thấp giọng nói: “Cẩn thận một chút, có người đến!”
Hôm nay không có ánh trăng, chỉ có ngôi sao, tuy rằng nhìn lên bầu trời rất sáng, nhưng ánh sao rơi lên người hai người chỉ chiếu ra hai cái bóng mơ hồ.
Dưới chân của hai người lại thêm hai cái bóng như ma quỷ.
Ngụy Ngọc Lâm vươn tay nắm lấy tay Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ nhíu mày, muốn gạt đi.
Có điều Tiêu Vũ nghĩ lại, không phải là tên Ngụy Ngọc Lâm này sợ hãi đấy chứ?
Nghĩ vậy, nàng nắm ngược lại tay Ngụy Ngọc Lâm: “Đừng sợ! Mọi chuyện đều có tỷ tỷ đây!”
Ý muốn bảo vệ chết tiệt này!
Tiêu Vũ không nhịn được cảm thán trong lòng một phen.
Tên Ngụy Ngọc Lâm này chỉ cần lộ ra một mặt bệnh tật là nàng lại không nhịn được nảy sinh ý muốn bảo vệ.
Có điều nghĩ lại thì Ngụy Ngọc Lâm cũng là hiến thân cho sự nghiệp vĩ đại của nàng, nàng bảo vệ Ngụy Ngọc Lâm một chút cũng không có gì không ổn.
Hơn nữa con người Tiêu Vũ trời sinh đã có dục vọng bảo vệ người khác.
Theo Tiêu Vũ thấy, Ngụy Ngọc Lâm cũng cần tìm kiếm sự bảo vệ cho mình.
Nhưng mà lúc này Ngụy Ngọc Lâm đã tiến lên một bước, che chở Tiêu Vũ ở phía sau mình rồi.
Cùng lúc đó, trên trời rơi xuống một tấm lưới lớn.
Cái lưới lớn này chụp cả hai người lại.
Sắc mặt Ngụy Ngọc Lâm tối sầm.
Tiêu Vũ lập tức khuyên nhủ: “Ồ, đại huynh đệ đừng xúc động.”
Bọn họ đến để làm gì nào?