Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 606 - Chương 606: Đây Là Minh U Sơn Trang

. Chương 606: Đây Là Minh U Sơn Trang
Tô Niên Sinh thì nàng có thể phiên phiến, dẫn theo được thì dẫn, không dẫn theo được thì do tạo hóa của chính Tô Niên Sinh rồi.

Nhưng Ngụy Ngọc Lâm thì nhất định nàng phải dẫn theo. Tên này là nhà đầu tư lớn của mình đó…

Hơn nữa, ở trong mắt Tiêu Vũ, Ngụy Ngọc Lâm là một người tốt, mặc kệ ra sao, hắn cũng coi như một lòng chân thành với mình, nếu nàng bỏ hắn lại đây thì bất nghĩa quá rồi. Thế nên nàng phải đảm bảo nhất định phải dẫn Ngụy Ngọc Lâm rời đi an toàn.

Nghĩ như vậy, Tiêu Vũ cũng không có ý hất Ngụy Ngọc Lâm ra nữa, nàng nghiêm mặt nói: “Chúng ta là huynh đệ tốt, huynh đệ tốt với nhau kề vai sát cánh cũng chẳng có gì.”

“Con người ta có rất nhiều huynh đệ, cũng không thiếu một mình ngươi.” Tiêu Vũ nói tiếp.

Ngụy Ngọc Lâm chỉ cảm thấy từ trong không trung có vài mũi tên bắn lén bay tới, đâm trúng vào trong ngực hắn. Hóa ra trong lòng Tiêu Vũ, đến cuối cùng bản thân hắn cũng không được tính là một sự tồn tại đặc biệt...

Bọn họ được đưa đến một căn phòng trống không, bên trong phòng còn có mấy người khác. Trong đó có nữ tử khắp người đầy vết thương, nhìn có vẻ sắp không qua khỏi.

Tô Niên Sinh nhìn thấy người này thì bỗng trợn to đôi mắt, há miệng muốn nói, nhưng lại không biết nên nói gì.

Nữ nhân kia cũng nhìn thấy Tô Niên Sinh, những chỉ nhìn một cái rồi quay đầu đi.

Tiêu Vũ ghé lại gần Tô Niên Sinh, rồi nhỏ giọng hỏi: “Quen biết à?”

Tô Niên Sinh thấp giọng đáp: “Đây là hàng xóm nhà bọn ta...”

Vậy mà lại là người quen.

Còn về những người khác, chắc là vào sớm hơn, có người đỏ rực mắt quỳ trên mặt đất khóc lóc: “Cầu xin Thánh quân, cầu xin Thánh quân tha cho ta đi!”

Tiêu Vũ nhìn người này, người này còn biết cả Thánh quân, đúng là biết không hề ít!

Thế là Tiêu Vũ bước qua đó, ngồi xổm xuống nhìn người này: “Vị huynh đài này, ngươi khóc như vậy làm gì? Ngươi đang sợ cái gì?”

Người ngày ngẩng đầu nhìn Tiêu Vũ ở trước mặt, bà nương xấu xí này hắn ta cũng chẳng muốn nhìn thấy lần thứ hai. Nhưng đôi mắt của bà nương xấu xí này cũng khá đẹp, mang vẻ trong veo ngu xuẩn.

“Đây là Minh U sơn trang, trang chủ nơi này là Thánh quân, vốn ta làm việc ở đây, nhưng phạm phải sai lầm nên mới bị phạt.” Người này nói xong lại tiếp tục cầu xin.

Tiêu Vũ thấy đám thủ vệ đều đi rồi, thì hỏi: “Huynh đài, nếu như ngươi đã làm việc ở đây vậy chắc là biết không ít chuyện nhỉ, có thể kể cho bọn ta nghe một chút về Minh U sơn trang được không?”

Người này lập tức nói: “Sắp chết cả với nhau rồi, biết nhiều như vậy làm gì?”

Tiêu Vũ lấy ra một cái bánh bao nhân thịt ở trong người, đưa qua: “Đều là người sắp chết cũng phải ăn no mới lên đường, huynh đài này, ngươi tên là gì?”

“Ta tên Lăng Xuân Sơn.” Hình như Lăng Xuân Sơn cũng biết bản thân khóc lóc cầu xin như vậy cũng không được ai để ý, lúc này hắn ta chán nản ngồi xuống đất, nhận lấy cái bánh bao Tiêu Vũ đưa cho mình.

“Xuân Sơn huynh, ta thấy ngươi cũng không phải người ác độc, sao lại rơi vào bước đường này?” Tiêu Vũ hỏi.

Lăng Xuân Sơn mím môi rồi nói: “Ta thả hai người bị bắt đến Minh U sơn trang đi.”

“Nhất thời động lòng trắc ẩn, bản thân lại rơi vào bước đường này.” Khi Lăng Xuân Sơn nói chuyện, trong mắt đầy sự hối hận.

Nói xong, Lăng Xuân Sơn thuật lại đại khái tình hình.

Hắn ta chỉ là một thủ vệ ở đây. Thôn trang này cũng chỉ là một thôn trang bình thường.

Nhưng năm ngoái bỗng có một nhân vật lớn xuất hiện. Nhân vật lớn ở đây cần thủ vệ cũng là điều bình thường.

Nhân vật lớn này cũng chính là Thánh quân, bình thường cũng không ra ngoài, bọn họ canh giữ ở nơi này cũng nhàn nhã.

Nhưng không lâu trước kia, Thánh quân muốn bọn họ bắt người về đây, hơn nữa cần bắt nam nữ trẻ tuổi, càng trẻ tuổi càng tốt. Hắn ta mượn cớ phải đi tuần tra, để tránh mấy lần hành động.

“Thực ra ta cũng không có bao nhiêu lòng tốt, ta nghĩ ta tiếp xúc càng ít, sau này sẽ có càng nhiều cơ hội rời đi...”

“Nếu như thực sự trở thành kẻ bắt người thì cả đời này của ta đều không có cách nào ra khỏi Minh U sơn trang rồi.”

Tiêu Vũ gật gật đầu, huynh đệ này cũng thông minh đấy.

“Nhưng sau này, ta nhìn thấy hai cô nương trẻ tuổi bị bắt lại, ta phụ trách đưa cơm cho bọn họ. Ta nhất thời xúc động động lòng trắc ẩn, cố ý tạo ra cơ hội để bọn họ rời đi.”
Bình Luận (0)
Comment