.
Chương 616: Tọa Sơn Quan Hổ Đấu*
*Nghĩa là ngồi trên núi nhìn hổ đánh nhau, ý chỉ người ta là việc phải biết thừa cơ hành động.
Thấy Vũ Văn Phong bắt đầu tin mình, trong lòng Chân Pháp đạo trưởng càng thêm tin tưởng Tiêu Vũ, ông ta nói tiếp: “Trước kia thần đã tính ra được Văn gia và bệ hạ tranh giành thiên hạ...”
Vũ Văn Phong lạnh giọng nói: “Nhưng ngươi không tính ra được Tiêu Vũ chưa chết!”
Chân Pháp đạo trưởng bất chấp nói tiếp: “Đó là vì Tiêu Vũ không đủ để sợ, chỉ cần bệ hạ bình định được nội loạn, với bản lĩnh của bệ hạ thì có thể dễ dàng chém giết Tiêu Vũ thùng rỗng kêu to kia!”
Vũ Văn Phong nghĩ đến các tướng sĩ được ông ta bồi dưỡng như tử sĩ, trong lòng cũng có tính toán. Chỉ cần luyện chế thêm một số thuốc, lo gì không giành lại được thiên hạ? Thế nên, lời của Chân Pháp đạo trưởng nói, ông ta vẫn thích nghe.
Chân Pháp đạo trưởng không đợi Vũ Văn Phong hỏi tiếp, ông ta đã nói: “Nhưng bệ hạ cần cảnh giác, chính là ở trong thôn trang ở ngoại thành, nơi đó có sát khí âm u rất mạnh, sát khí âm u này đã bắt đầu va chạm vào đế tinh của bệ hạ rồi!”
“Bệ hạ cần coi chừng người nơi đó có lòng làm phản!” Chân Pháp đạo trưởng tiếp tục nói.
Vốn Vũ Văn Phong đã sinh lòng bất mãn khi Minh U Thánh quân không giao thuốc mật cho mình, nay nghe thấy câu này, ông ta càng cảm thấy không phải Chân Pháp đạo trưởng ăn nói linh tinh, không có lửa thì làm sao có khói.
Sau khi Vũ Văn Phong quay về thì trời đã sáng. Nhưng Vũ Văn Phong cả đêm không ngủ, có làm thế nào cũng không ngủ được. Ông ta lăn qua lộn lại thì nghĩ đến thái độ của Minh U Thánh quân đối với mình, quả thật là hắn ta có lòng bất tuân!
Thế là, Vũ Văn Phong bình tĩnh hô: “Người đâu!”
Lúc này Thẩm Hàn Thu xuất hiện.
“Bệ hạ, có thần.” Thẩm Hàn Thu cung kính nói.
Vũ Văn Phong nhìn Thẩm Hàn Thu càng thêm vừa ý, Thẩm Hàn Thu thật đúng là trung thành với mình. So với những tử sĩ của Vũ Văn gia thì dễ dùng hơn nhiều. Nay trên triều cũng không còn bao nhiêu người, người ông ta có thể dùng cũng không nhiều... có vẻ phải trọng dụng Thẩm Hàn Thu rồi.
Vì thế Vũ Văn Phong nói: “Ngươi đi điều tra Minh U sơn trang, âm thầm điều tra, xem thử rốt cuộc Minh U Thánh quân muốn làm gì!”
Thẩm Hàn Thu biết chuyện này rất quan trọng, nói: “Bệ hạ, kẻ này là ai?”
Vũ Văn Phong lạnh giọng nói: “Ngươi từng nghe nói đến Minh U giáo năm xưa chưa?”
Thẩm Hàn Thu thực sự nghe nói đến, Minh U giáo này không phải thứ tốt đẹp gì, giống như tà giáo nên phụ thân của Tiêu Vũ mới hạ lệnh tiêu trừ Minh U giáo. Sao Minh U Thánh quân và Minh U giáo vẫn còn tồn tại?
Vũ Văn Phong lạnh giọng nói: “Nếu không phải khi xưa có ta, Minh U Thánh quân này nào còn sống? Bây giờ xem ra đây là một con sói hoang không thể thuần phục!”
Nói xong, Vũ Văn Phong nhìn Thẩm Hàn Thu: “Hàn Thu, trẫm rất tin tưởng ngươi, ngươi đừng khiến trẫm thất vọng...”
Thẩm Hàn Thu vội nói: “Thần nhất định sẽ tận trung với cương vị!”
Vũ Văn Phong hài lòng gật gật đầu: “Đi đi.”
Thẩm Hàn Thu nhận lệnh, chuẩn bị xuất phát. Nhưng trước khi xuất phát, hắn ta vẫn muốn gặp Tiêu Vũ một lát, bẩm báo việc này với nàng. Đang lúc Thẩm Hàn Thu suy nghĩ làm thế nào mới tìm được Tiêu Vũ... thì Tiêu Vũ đã đến cửa.
Bây giờ không gian của Tiêu Vũ có công năng dịch chuyển tức thời, con người Tiêu Vũ như mưa rơi kịp lúc, nơi nào cần Tiêu Vũ nàng sẽ đến nơi đó!
Tiêu Vũ nghĩ, vẫn là dùng chiêu cũ dùng cả trăm lần cũng không chán. Nàng lấy long bào đưa cho Thẩm Hàn Thu.
“Thứ này, ngươi cầm về giao cho Vũ Văn Phong, nói rằng lục soát được trong sơn trang kia...” Tiêu Vũ cười tủm tỉm.
Thẩm Hàn Thu nghe vậy nói: “Được.”
Tiêu Vũ thấy Thẩm Hàn Thu không hỏi nhiều thì tò mò hỏi: “Thế nào, ngươi không có gì muốn hỏi sao?”
Thẩm Hàn Thu lắc đầu: “Chuyện Công chúa làm, thuộc hạ không cần biết nguyên nhân, Công chúa chỉ cần căn dặn thuộc hạ là được.”
Thấy Thẩm Hàn Thu từ chó điên cắn người khắp nơi biến thành dáng vẻ trung thành thế này, trong lòng Tiêu Vũ vô cùng cảm động.
“Đợi sau khi phục quốc, nhất định bổn cung sẽ để ngươi danh chính ngôn thuận đi theo bổn cung!” Tiêu Vũ trầm giọng nói.
Thẩm Hàn Thu nghe thấy câu này, trong đôi mắt sắc bén bỗng có ánh sáng: “Ý của Công chúa là...”
“Ta sẽ phong ngươi làm vạn hộ hầu!” Tiêu Vũ trầm giọng nói.
“Tuyệt đối sẽ không để cho người ta nói ra việc trước kia ngươi phản quốc theo địch!” Tiêu Vũ nghiêm túc hứa hẹn.
Thẩm Hàn Thu nghe vậy, khuôn mặt mang theo ý cười: “Đa tạ Công chúa!”