.
Chương 62: Chẳng Phải Tộc Tiêu Thị Còn Chưa Chết Hết À
Tô Lệ Nương cũng không nhàn rỗi, lúc này nàng ấy và Thước Nhi cùng đi tới bên cạnh cắt một ít cỏ xanh trở về, đặt cỏ xanh lên vải bạt. Từ đó chỗ này đã thành một không gian nhỏ.
Tiêu Vũ nhìn Quỷ Mặt Đen đi theo bận tới bận lui, vì vậy lại lấy ra một tấm vải dầu cho Quỷ Mặt Đen: “Lát nữa ngươi trùm vải dầu này, ra đằng sau tảng đá trốn đi.”
Trong lúc Tiêu Vũ đang bận rộn ở đây, những người khác cũng nhao nhao dùng tảng đá đơn giản dựng nơi ẩn nấp. Khi Tiêu Vũ dẫn mọi người trốn trong túp lều, gió lớn đã mang theo mưa đá gào thét mà tới.
Âm thanh bộp bộp không dứt liên tục truyền tới. Cũng may con ngựa bị buộc dưới tàng cây, nếu không sợ là không chịu nổi trận mưa gió này.
Chỗ không lớn, có vải bạt chống gió che mưa, cuộc sống của Tiêu Vũ và đám nương nương không tính khổ sở. Chỉ là chỗ này thoáng cái đổ mưa nên có chút lạnh. Tô Lệ Nương rụt cổ, rúc cả người vào trong quần áo. Vẻ mặt Dung Phi cũng buồn bã.
“Chẳng nỡ ngoảnh lại nhìn cố quốc dưới ánh trăng sáng...” Dung Phi không nhịn được đọc bài từ của Lý Hậu Chủ.
Bầu không khí thoáng cái đã tô đậm đúng chỗ. Thước Nhi không nhịn được nghẹn ngào òa khóc. Tiêu Vũ cũng có chút đau đầu, nói tới thì chuyện vong quốc này nàng cũng không vui lắm, nhưng... nàng không chịu đả kích lớn như Dung Phi và Tô Lệ Nương.
Tiêu Vũ đưa tay vỗ Thước Nhi: “Thước Nhi, ngươi đừng khóc, không có gì phải khóc.”
“Ta nói rồi, phúc khí của các ngươi còn ở phía sau.” Giọng điệu Tiêu Vũ kiên định.
Nàng lại lấy ra một ngọn nến thắp sáng, trong túp lều lập tức sáng lên và ấm áp.
Thước Nhi nghẹn ngào: “Công chúa, người đừng an ủi ta, chúng ta đều mất nước, bây giờ chúng ta đã trên đường đi lưu đày, không có đường trở về nữa rồi.”
Tiêu Vũ nghe thế, cười mà như không phải cười: “Ai nói không có?”
“Chẳng phải tộc Tiêu thị còn chưa chết hết à?” Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng.
Nàng không có hứng thú với giang sơn này, nhưng vừa nghĩ tới mình cũng bị lưu đày, phản tặc nghịch đảng kia lại ổn định nắm chính quyền, Tiêu Vũ rất không thoải mái.
Vẻ mặt Dung Phi bỗng nhiên trở nên cao thâm khó lường, sau đó nói: “Không bao lâu nữa chúng ta có thể đến Thanh Nguyên rồi.”
Tiêu Vũ hơi lấy làm lạ: “Thanh Nguyên thì sao?”
“Nhà ngoại tổ của ta là Thanh Nguyên Lâm thị, nếu ta tìm tới, nhất định bọn họ sẽ không ngồi yên mặc kệ.”
Tô Lệ Nương bên cạnh không cho là đúng: “Dung Phi, ngươi đừng nghĩ sự việc quá đơn giản. Lúc trước ngươi là Dung Phi, bất kể ngươi ở đâu cũng có người tụm lại xum xoe, nhưng bây giờ ngươi đã là tội nhân bị lưu đày rồi.”
“Ngươi cảm thấy cả nhà ngoại tổ của ngươi sẽ muốn dính dáng với người như ngươi sao? Ta thấy ngươi đừng đi gây thêm phiền phức cho người ta thì hơn.” Giọng của Tô Lệ Nương hơi cay nghiệt
Dung Phi sầm mặt: “Tô Lệ Nương! Ngươi đừng chửi bới nhà ngoại tổ ta. Từ nhỏ bọn họ đã yêu thương ta, lần này nhất định sẽ không nhìn ta gặp nạn.”
Dung Phi nói: “Chúng ta tích góp từng tí thế lực trước, chờ chúng ta tìm được Tiểu Hoàng tôn, có thể nâng đỡ Hoàng tôn đăng cơ. Đến lúc đó có thể đoạt lại giang sơn!”
Tô Lệ Nương lại xùy một tiếng: “Thảo nào tuy rằng bệ hạ không thích ngươi nhưng vẫn muốn giữ ngươi lại bên cạnh, phần trung thành này của Giang gia các ngươi đúng là khó khăn.”
“Tô Lệ Nương, nếu không phải nể tình ngươi thủ tiết vì bệ hạ, ngươi tưởng ta sẽ tha cho ngươi sao?” Dung Phi hừ lạnh một tiếng.
Mắt thấy hai vị nương nương sắp cãi vã trước mặt mình, Tiêu Vũ đau đầu nhức óc. Cuộc sống tại hậu cũng của người phụ hoàng không có duyên gặp mặt kia của nàng cũng không nhẹ nhàng vui vẻ nhỉ? Chỉ nói tới việc xử lý quan hệ của đám phi tần này đã tiêu hao một đống tinh lực rồi.
Lúc này Tiêu Vũ nghiêm túc suy nghĩ. Sau này nàng thật sự muốn trải qua cuộc sống trai lơ ba nghìn, hậu cung tuấn nam vô số sao? Sợ là chịu không nổi nhỉ?
Lúc này hai vị nương nương tranh cãi không ngớt, Thước Nhi nức nở không ngừng, bên ngoài mưa đá đập vào tảng đá phát ra âm thanh bộp bộp.
Tiêu Vũ hơi phiền lòng, trầm giọng nói: “Đủ rồi! Yên lặng hết đi!”
Ba người bị Tiêu Vũ dọa, lúc này đều trợn mắt há mồm nhìn nàng.
Tiêu Vũ hỏi: “Các ngươi cãi nhau có tác dụng gì?”
“Nếu Dung Phi muốn đi tìm ngoại viện thì để cho nàng ấy đi, nếu nàng ấy gặp phải trắc trở thì trở lại là được.”
“Về phần Thước Nhi, ngươi cũng đừng khóc.”
Nể tình hai người có có tình cảm nhấc cổ*, hơn nữa vào lúc nàng mới tới triều đại này quả thật Thước Nhi đã cứu mạng nàng, thái độ của Tiêu Vũ với nàng ấy xem như ôn hòa.
(*Thước Nhi đỡ Tiêu Vũ xuống khỏi dây thòng lòng lúc mới xuyên qua)