.
Chương 628: Còn Giả Được Sao
Nói xong, Tiêu Nguyên Cảnh ngồi xổm bên cạnh Tiêu Vũ. Cậu bé luôn cảm thấy ở bên cạnh cô cô nhà mình thì thiên khí linh khí càng nồng đậm hơn.
Khổng từ tài sững người... Hắn ta không biết Tiêu Nguyên Cảnh, nhưng Tiêu Nguyên Cảnh ăn vận như vậy, còn có người bên cạnh Tiêu Nguyên Cảnh là hộ vệ tùy thân, vừa nhìn đã biết không phải người tầm thường...
Trước kia hắn ta từng nghe nói, Tiểu Hoàng tôn ở trong doanh trại. Vị trước mặt này, nhìn thế nào cũng thấy giống.
“Tiêu Bát cô nương, cái kia, không lẽ ngươi thực sự là Công chúa gì đó?” Khổng tú tài có chút bất an.
Tiêu Vũ cười tủm tỉm: “Còn giả được sao?”
Khổng tú tài bỗng thấy đau đầu chóng mặt, suýt chút nữa thì ngất xỉu. Vậy mà mình ngồi xổm ăn cơm với Công chúa? Công chúa không nên ăn mặc lụa là, tư thế nhã nhặn sao?
Ai có thể nói cho hắn ta biết, nữ tử ngồi xổm ở đây, nữ tử như mò ra tò mỏ than sao lại là Công chúa?
Tiêu Vũ nói: “Cũng là người quen cũ rồi, nếu như ngươi đã thoát khỏi khống chế của độc trùng, vậy thì ta sẽ cho người sắp xếp cho ngươi một công việc có thể đi theo ta nhé!”
Nếu không kiểu thư sinh nho nhã yếu ớt này cũng không thích hợp làm việc nặng.
Nói xong thì Tiêu Vũ đứng lên, dẫn theo Tiêu Nguyên Cảnh đi về phía xa. Khi Tiêu Vũ ngồi xổm nhìn có vẻ hơi dung tục, nhưng khi đứng lên lại cho người ta một cảm giác tư thế hiên ngang, thân thẳng như bút.
Nữ tử của Đại Ninh khi đi đứng luôn coi trọng tư thế đoan trang, nhưng trong đoan trang lại không được mất đi sự nhã nhặn.
Mà Tiêu Vũ... đoan trang thì đoan trang, nhưng lại cho người khác một cảm giác đoan trang quá độ. Khi nàng đi giống như một tấm gỗ biết đi vậy. Đương nhiên, dáng người không giống hoàn toàn.
Quân địch đều đã quy hàng, vậy chuyện tiến vào thành càng không phải bàn. Về tên Vương gia Vũ Văn Hoành, gã ta đã bôi dầu vào chân, chuồn từ lâu rồi.
Vốn dĩ Tiêu Vũ không coi Vũ Văn Hoành ra gì, nhân vật nhỏ như vậy không gây được sóng gió gì hết. Thế nên lúc này nàng cũng không phí sức tự mình đi tìm.
Đương nhiên, nếu như Vũ Văn Hoành mai danh ẩn tích sống ổn định từ đây thì Tiêu Vũ cũng không phải người nhất định phải diệt cỏ tận gốc.
Nhưng nếu Vũ Văn Hoành nhất định muốn ra mặt, hoặc là thề sống chết bảo vệ Vũ Văn Phong, Tiêu Vũ cảm thấy lần sau chưa chắc nàng sẽ lương thiện như vậy nữa.
Sau khi vào thành.
Chuyện mà đại quân cần làm vẫn là nấu cơm, tiếp tục nấu cơm! Đảm bảo cho dân chúng ăn no uống đủ mới là nhiệm vụ hàng đầu của họ!
Sau khi rời khỏi bốn quận Thái Hành, một đường tiến về Bắc...thì mỗi một người dân trong quận thành đều lưu luyến Kim Đăng quân của Tiêu Vũ.
Về phần các tướng sĩ của Kim Đăng quan cũng cảm thấy, nếu như một ngày nào đó bản thân rời khỏi quân đội, cũng hoàn toàn có thể lập nghiệp rồi!
Quay về làm đầu bếp! Hoặc là làm phụ bếp, thậm chí làm tiểu nhị chuyên bê thức ăn cũng được, dù sao cũng quen việc dễ làm!
Mấy ngày nữa lại trôi qua, đại quân đã đến gần Thịnh Kinh thành.
Lúc này, Vũ Văn Phong trong Thịnh Kinh thành đã như kiến bò trên chảo nóng. Không chỉ Vũ Văn Phong, chỉ cần người có mắt nhìn một chút trong kinh thành đều chuẩn bị rời đi...
Những người trước kia bị Vũ Văn Phong dùng tà trùng khống chế, Tiêu Vũ cũng phái người bí mật đưa thuốc giải rồi.
Tuy bên ngoài họ vẫn bị khống chế, nhưng bọn họ chỉ cần đợi Tiêu Vũ hạ lệnh, bọn họ có thể bắt giặc bắt vua trước, bắt lấy Vũ Văn Phong!
Đương nhiên, cũng có một số người đã không còn đường lui. Bọn họ biết mình phạm lỗi sai quá lớn, chỉ đành cùng sống cùng chết với Vũ Văn Phong. Tất nhiên, số người là này thiểu số, người bình thường vẫn muốn chạy trốn thoát mạng.
Từ xưa đến nay, người trung quân ái quốc không hề ít, nhưng Vũ Văn Phong vốn là kẻ soán quyền đoạt vị, thế nên những người bên cạnh Vũ Văn Phong... đa số đều không trung thành gì đáng nói.
Bởi vì nếu như bọn họ trung thành thì đã không thể đi theo Vũ Văn Phong lật đổ Tiêu thị.
Vương triều Tiêu thị dưới sự thống trị của phụ thân Tiêu Vũ, bách tính vẫn coi như an cư lạc nghiệp, không có quá nhiều kêu than. Nêu nói đến kêu than, vậy cũng là Tiêu phụ quá tin tưởng Vũ Văn Phong, khiến cho Vũ Văn Phong lấy danh nghĩa của Tiêu phụ làm ra rất nhiều chuyện xằng bậy.
Lúc này, Vũ Văn Phong đứng trên Quan tinh đài, ngẩng đầu nhìn sao trời rồi rơi vào trầm tư. Không phải nói đế tinh trên người mình sao? Vậy chuyện hiện nay là thế nào?