.
Chương 665: Quỷ Mặt Đen Trắng Lên
Nhưng bởi vì Tiêu Vũ có nghi ngờ kiêng dè về thân phận của Quỷ Mặt Đen nên ban đầu nàng cũng không trọng dụng Quỷ Mặt Đen. Sau này nàng đã nghĩ thông, cho dù tên Quỷ Mặt Đen này có lai lịch như thế nào thì nàng cũng sẵn lòng cho Quỷ Mặt Đen một cơ hội.
Chỉ là bây giờ vừa mới phục quốc xong.
Quỷ Mặt Đen đã không thấy tăm hơi đâu.
Không cầu danh cũng không cầu lợi, thật sự khiến người ta khó hiểu.
Nàng còn từng phái người đi tìm Quỷ Mặt Đen nữa kìa, nhưng không ngờ rằng... vậy mà lại có thể nhìn thấy Quỷ Mặt Đen ở Ngụy quốc.
Hơn nữa tên Quỷ Mặt Đen này cũng không còn đen nữa!
Có thể có quan hệ với Ngụy quốc, vậy nhất định là người của Ngụy Ngọc Lâm rồi!
Tiêu Vũ vừa nói xong, Ngụy Ngọc Lâm lập tức bảo: “Quả thật người này là người của ta, nhưng... ta cũng không có ý theo dõi Công chúa. Ta chỉ căn dặn hắn ta vào thời điểm mấu chốt bảo vệ tính mạng của Công chúa.”
Tiêu Vũ nhìn về phía Ngụy Ngọc Lâm: “Ngay từ đầu ngươi đã muốn bảo vệ tính mạng của ta rồi sao? Sao ta tại thấy không tin vậy chứ?”
Ngụy Ngọc Lâm hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao? Nàng cảm thấy vì sao trước khi nàng đi lưu đày ta lại đưa nàng đến Ngụy Vương phủ. Nếu không thì nàng cảm thấy, nàng có thể nghênh ngang, tự do ra vào Ngụy Vương phủ như vậy à?”
Hắn chỉ muốn cho Tiêu Vũ một cơ hội bỏ trốn mà thôi.
Về phần sau này phải giải thích với Vũ Văn gia thế nào, hắn có thể tìm một tử tù thiêu cháy, nói là không cẩn thận chết rồi.
Dù sao Vũ Văn cũng chỉ không muốn tự gánh tiếng xấu chứ không phải thật sự để ý sống chết của Tiêu Vũ.
Nhưng không ngờ rằng Tiêu Vũ vừa ra ngoài một chuyến đã xem Ngụy Vương phủ của hắn thành khách điếm.
Ngụy Ngọc Lâm tiếp tục nói: “A Vũ, ta biết nàng không để ý tới hôn ước của chúng ta, nhưng cho dù chúng ta không thể nào ở bên nhau thì ta cũng sẽ bảo vệ nàng chu toàn. Đây chính là lời hứa lúc trước của ta với tiên hoàng Đại Ninh.”
Hai người đang thì thầm ở đây, nhỏ giọng nói gì đó.
Nhưng không có ai chú ý tới Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc Lâm, tất cả mọi người đang bàn tán về chuyện trời giáng dị tượng vừa rồi.
Đợi đến khi rời khỏi hoàng cung. Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc Lâm bước lên một chiếc xe ngựa.
Ngụy Ngọc Lâm nghi hoặc nhìn Tiêu Vũ, trong lòng lại âm thầm nghĩ... Sao trên người Công chúa lại có mùi hành tây vậy?
Điểm nào của Công chúa cũng tốt hết, chỉ là khẩu vị quá đặc biệt.
Những thứ nàng thích ăn đều có mùi rất nặng.
Nếu là lúc trước, Ngụy Ngọc Lâm về mặt tính cách có một chút thích sạch sẽ tuyệt đối sẽ không thân thiết với một cô nương thích ăn sầu riêng và bún ốc như vậy...
Những thứ đó đều là bản thân ăn thì không phát hiện ra mùi.
Nhưng nếu bên cạnh có người không ăn, vậy thì cái người không ăn kia sẽ ngửi thấy đủ mùi hương phức tạp.
Có điều người trước mắt là Tiêu Vũ.
Ngụy Ngọc Lâm chẳng những không có ý ghét bỏ mà trái lại còn nghĩ rằng, mình không thích ăn sầu riêng, vậy chi bằng thử ăn hành tây sống xem sao! Có lẽ có thể tìm được một sở thích chung với A Vũ.
Lúc Tiêu Vũ trở về chỗ ở của mình.
Nàng vẫn chưa ăn no.
Vì vậy Tiêu Vũ lấy ra hai món ăn do ngự trù của Đại Ninh làm từ trong không gian, định ăn thêm món.
Sau khi Tiêu Vũ ăn xong lại đi tìm cho Ngụy Đế một chút việc.
Nhưng nàng còn chưa buông đũa thì bên ngoài đã truyền tới tiếng đánh nhau.
Tiêu Vũ đẩy cửa ra nhìn lại.
Thẩm Hàn Thu đã từ trên cao đáp xuống, chắp tay nói: “Công chúa, có một kẻ quấy rối âm mưu tới gần phòng ngủ của Công chúa.”
Giọng nói của Quỷ Mặt Đen truyền tới: “Quỷ Mặt Đen bái kiến Công chúa!”
Hai người Quỷ Mặt Đen và Thẩm Hàn Thu này không phân được thắng bại.
Điều khiến Tiêu Vũ rất bất ngờ là Thẩm Hàn Thu chính là một nhân vật lợi hại, vậy mà không ngờ rằng Quỷ Mặt Đen cũng không thua kém chút nào.
Tiêu Vũ vốn dĩ không muốn gặp Quỷ Mặt Đen.
Lúc trước chưa nói toạc ra thì thôi.
Bây giờ nói thẳng ra thì tên này là người của Ngụy Ngọc Lâm, mình và người của Ngụy Ngọc Lâm lén lút gặp nhau nghĩa là sao?
Hơn nữa... nàng cũng có chút đau lòng.
Dù sao nàng cũng đã tin tưởng Quỷ Mặt Đen.
Thấy Tiêu Vũ không nói lời nào, Quỷ Mặt Đen tiếp tục nói: “Quỷ Mặt Đen tham kiến Công chúa! Kính xin Công chúa cho ta một cơ hội, để ta giải thích vài câu.”
Tiêu Vũ khẽ gật đầu: “Đi vào rồi nói.”