.
Chương 673: Sầu Riêng Và Phô Mai
Sầu riêng vốn đã ngon rồi, cộng thêm phô mai thơm ngọt, hương vị càng vô cùng tuyệt vời.
Tiêu Vũ đã làm rất nhiều, ngay cả Thước Nhi cũng có phần.
Nhưng không bao gồm Tiêu Nguyên Cảnh.
Cũng không phải Tiêu Vũ ngược đãi chất tử, mà là Tiêu Nguyên Cảnh thật sự không chịu nổi mùi này.
Lúc trước cậu bé đã không thích ăn sầu riêng cho lắm, bây giờ sầu riêng này nướng lên một cái... Chậc, mùi hương đó khiến cậu bé cảm thấy như mình đang đứng bên cạnh hầm cầu, sặc tới choáng váng!
Tiêu Nguyên Cảnh trốn rất xa.
Cậu bé định đợi mùi hương sầu riêng nướng trong phủ tan đi nên ra ngoài vận động một chút.
Giống với suy nghĩ của Tiêu Vũ, Vũ Nhu Công chúa rất thích ăn sầu riêng phô mai. Cô gái nhỏ làm sao có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn ngọt ngào này chứ?
Hương vị sầu riêng thơm ngọt.
Khiến Vũ Nhu Công chúa đắm chìm vào trong đó, vì vậy đã ăn không ít.
Có điều hình như Vũ Nhu tâm sự nặng nề.
Tiêu Vũ nhìn Vũ Nhu hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Vũ Nhu chần chừ một chút rồi nói: “Ngày mai huynh trưởng ta phải tới Hoài An quận diệt sơn tặc rồi, ta rất lo lắng.”
Tiêu Vũ nghe thấy thế thì đôi mắt hơi phát sáng.
Tiêu diệt sơn tặc à?
Chuyện tốt như vậy, sao lại không gọi nàng chứ?
Lúc ấy Tiêu Vũ an ủi Vũ Nhu Công chúa vài câu, nhưng sáng hôm sau Tiêu Vũ đã đến trước của Ngụy Vương phủ, tìm được Ngụy Ngọc Lâm.
“Ngụy Vương điện hạ, ngươi thế này là định đi đâu vậy?” Tiêu Vũ liếc mắt nhìn Ngụy Ngọc Lâm.
Chỉ dựa vào giọng điệu châm biếm này của Tiêu Vũ, ai không biết còn tưởng rằng Ngụy Ngọc Lâm đã làm chuyện gì có lỗi với người trước mắt.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn thấy Tiêu Vũ như vậy thì nói: “Đi tiêu diệt sơn tặc.”
Tiêu Vũ lập tức bảo: “Ngươi đi tiêu diệt sơn tặc cũng không nói với ta, cũng không thú vị quá rồi!”
Ngụy Ngọc Lâm vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nói: “Tiêu diệt sơn tặc rất vất vả, Công chúa ở Ngụy đô chờ ta trở về là được.”
Mặc dù Tiêu Vũ đến Ngụy quốc, nói là để giúp đỡ hắn lấy được ngôi vị Hoàng đế của Ngụy quốc, nhưng Ngụy Ngọc Lâm cũng không thật sự trông chờ toàn bộ vào Tiêu Vũ.
Hắn càng hi vọng Tiêu Vũ đến Ngụy quốc với tâm thái làm khách, yên tâm du ngoạn hơn.
Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm, nói: “Chuyện tốt như vậy, ta cũng muốn đi!”
Ngụy Ngọc Lâm thấy thái độ của Tiêu Vũ kiên định, lại nghĩ tới thái độ của Tiêu Vũ sau khi đụng phải sơn tặc trên đường... hắn chỉ đành nói: “Vậy thì nghe Công chúa.”
Đương nhiên.
Cuối cùng Tiêu Vũ xuất phát cùng lúc với Ngụy Ngọc Lâm.
Không chỉ có Tiêu Vũ, còn có đám người Tô Lệ Nương, Tiêu Nguyên Cảnh, cùng với Hắc Phong Thẩm Hàn Thu.
Kể cả Thước Nhi, Tiêu Vũ cũng mang theo.
Lại nhìn Ngụy Ngọc Lâm, ngoại trừ thị vệ thiếp thân Thiết Sơn và Ngụy Lục, những người còn lại đều là hộ vệ.
Lúc đến cửa thành.
Đã có Hoàng tử khác ở đó.
Chắc là bọn họ muốn xem thử những người khác đều mang theo bao nhiêu người đi.
Tiêu Vũ vừa đi qua đã nhìn thấy Thiện Vương và Phúc Vương đáng ghét kia.
Đại Hoàng tử Võ Vương mang vẻ mặt khinh thường nhìn các đệ đệ. Đúng vậy, hắn ta cũng không ý kết bè kết phái. Trong mắt hắn ta, những người khác đều là đệ đệ!
Không chỉ là hàm ý đệ đệ trên quan hệ ruột thịt, càng là cảm thấy những người khác đều không sánh bằng mình!
Về phần Nhị Hoàng tử Xương Vương, một thân dáng vẻ thư sinh, cho người ta cảm giác bụng dạ cực sâu.
Tứ Hoàng tử chính là Ngụy Ngọc Lâm.
Tam Hoàng tử không có ở kinh thành, nghe nói Tam Hoàng tử đã đi ngoại bang làm con tin rồi, bị lạnh nhạt ở bên ngoài.
Sau khi Tiêu Vũ biết chuyện này đã cảm thấy Ngụy quốc này có chút không hợp lẽ thường, sao lại đưa nhi tử đi làm con tin khắp nơi vậy?
Đương nhiên, Đại Ninh cũng không tốt hơn được bao nhiêu, còn có mấy Công chúa ở ngoại bang đấy.
Tiêu Vũ nghĩ, đợi mình hoàn thành lời hứa với Ngụy Ngọc Lâm, nhất định sẽ nghĩ cách đón hết Công chúa Đại Ninh trở về!
Trong quan hệ giữa hai nước cần gì phải hi sinh hạnh phúc cá nhân để duy trì chứ?
Hơn nữa nếu hai nước thật sự muốn khai chiến, cho dù có đưa mười, tám Công chúa Hoàng tử qua thì cũng không có ý nghĩa gì! Mục đích làm như vậy chỉ là an ủi về mặt tâm lý mà thôi.
Ngũ Hoàng tử và Lục Hoàng tử là hai kẻ Tiêu Vũ ghét nhất.