.
Chương 727: Quản Gia Ốc Đảo
Ngụy Đế hỏi: “Không phải đã nói là giao cho ngươi giải quyết rồi sao?”
Ngụy Ngọc Lâm vội vàng nói: “Thiên hạ này là thiên hạ của phụ hoàng, quyết định cuối cùng vẫn cần phụ hoàng đưa ra.”
Ngụy Đế khẽ gật đầu, nếu Ngụy Ngọc Lâm thật sự trở thành Thái tử, sau này vẫn kính trọng mình như vậy, chung quy cũng tốt hơn việc Thái tử trở thành Thái tử là ước gì cha chết.
Nghĩ vậy, Ngụy Đế nói: “Áp giải đến hoàng lăng giam cầm trước đi, cả đời không được ra ngoài!”
Nếu dựa theo tính tình vốn có của Ngụy Đế, chắc chắn người này phải chết.
Nhưng Ngụy Đế vừa nghĩ tới phụ hoàng mình còn trên trời có linh, tuy rằng ông ấy chưa hỏi ý của phụ hoàng nhưng vẫn không muốn để phụ hoàng biết chuyện huynh đệ bọn họ tương tàn, vì vậy giữ lại cho Doãn Vương một mạng.
Về phần mạng của Doãn Vương? Cho dù giữ lại thì có làm sao.
Doãn Vương vĩnh viễn cũng sống không thấy ánh mặt trời.
Ngụy Ngọc Lâm lập tức nói: “Phụ hoàng nhân từ.”
“Tiêu Công chúa... sao lại ở đây?” Ngụy Ngọc Lâm như vô tình hỏi một câu.
Ngụy Đế nói: “Ngọc Lâm, ngươi đưa Tiêu Công chúa trở về đi.”
Lúc trước Ngụy Đế còn muốn chỉ hôn Tiêu Vũ cho người khác, nhưng hiện tại Ngụy Đế lại do dự. Tiêu Vũ này cũng quá thông minh, là tồn tại thông minh nhất trong số những nữ tử mà ông ấy từng gặp.
Theo Ngụy Đế thấy, lấy vợ nên lấy người thông minh.
Tuy rằng dung mạo xinh đẹp quan trọng, nhưng đối với người hoàng tộc mà nói thì dung mạo lại không quan trọng đến vậy.
Cho dù con nối dõi của hoàng tộc có xấu xí cũng sẽ không ảnh hưởng tới việc làm mai, càng không ảnh hưởng tới sinh sống.
Nhưng nếu đầu óc không được thông minh thì có thể ảnh hưởng tới ba đời.
Rất có thể vì đầu óc ngu xuẩn mà mất nước!
Chỉ nhìn từ điểm này mà nói, Ngụy Đế chính là người tỉnh táo trong nhân gian.
Ngụy Đế này... muốn nói ông ấy hồ đồ? Đó là rất hồ đồ, đưa hai nhi tử của mình đi làm con tin. Nhưng muốn nói Ngụy Đế có công lao và thành tích gì không? Vậy nhất định là có.
Phải biết rằng lúc trước quốc lực của Ngụy quốc cách xa Đại Ninh.
Nhất là vài năm trước từ khi Ngụy quốc xảy ra một trận chiến tranh với một quốc gia khác, quốc lực bị tổn hao rất nhiều.
Nhưng Ngụy Đế có thể trong vài năm ngắn ngủi, cai trị Ngụy quốc từ lung lay sắp đổ, mắt thấy tình trạng đã mệt rã rời trở nên gọn gàng ngăn nắp, quốc thái dân an, quả thật là rất không dễ dàng.
Đổi lại góc độ một Đế vương.
Ngụy Đế vì quốc gia hi sinh nhi tử của mình là một Đế vương tốt.
Nhưng Ngụy Đế không được tính là một người cha tốt.
Ngụy Ngọc Lâm mang tâm trạng thấp thỏm, đưa Tiêu Vũ đi.
Trên đường trở về, Tiêu Vũ vì đã uống một chút rượu nên đi đường có chút loạng choạng.
Ngụy Ngọc Lâm vội vàng vươn tay giữ chặt Tiêu Vũ: “Công chúa điện hạ, nàng làm sao vậy?”
Tiêu Vũ nói: “Uống nhiều quá.”
Thật ra cũng không nhiều.
Chỉ uống có một chút.
Nhưng không biết vì sao rượu này có tác dụng rất chậm.
“Vì sao hôm nay phụ hoàng lại cho truyền nàng?” Ngụy Ngọc Lâm căng thẳng hỏi.
Tiêu Vũ là do hắn đưa tới, nếu là lúc trước Tiêu Vũ chưa thể hiện sự sắc sảo, chắc có lẽ Ngụy Đế không chú ý tới sự tồn tại của Tiêu Vũ. Nhưng hiện tại... Ngụy Ngọc Lâm thật sự rất sợ Ngụy Đế tìm Tiêu Vũ gây chuyện.
Tiêu Vũ trả lời: “Chỉ là nói chuyện quốc gia đại sự thôi.”
“Không phải ta là sứ thần sao? Bây giờ bọn ta tâm sự quốc gia đại sự cũng là chuyện bình thường!”
Tiêu Vũ há mồm là nói.
Nếu để cho người khác nghe thấy Tiêu Vũ bàn chuyện quốc gia đại sự với Ngụy Đế, người khác cũng sẽ cho là Tiêu Vũ đang khoác lác.
Tuy rằng Tiêu Vũ mang theo thân phận sứ thần mà tới, nhưng bệ hạ có thể trò chuyện quốc gia đại sự gì với một tiểu cô nương chứ?
Ngụy Ngọc Lâm cũng rất tin tưởng lời nói của Tiêu Vũ: “Vậy Công chúa có tiện nói với Ngụy mỗ một chút không?”
Sau khi Tiêu Vũ uống rượu xong thì có chút nhiều lời, nàng bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Thành lập khu vực mậu dịch tương hỗ trước, sau đó lại phát thẻ xanh, rồi kế đó..”
Rồi kế đó, Tiêu Vũ định dùng căn cứ ốc đảo của mình làm điểm tựa, xây dựng một cơ quan gọi là quản gia ốc đảo, chuyên dùng để hạn chế những quốc gia này, còn có Hoàng đế của bọn họ!