.
Chương 731: Tạ Tiên Cô Hiển Linh
Về phần Xương Vương lòng dạ thâm sâu, nhiều tâm nhãn được gọi là đa mưu túc trí.
Ngay cả Thiện Vương thích ba phải cũng là người tốt.
Nhắc tới Ngụy Ngọc Lâm thì sao? Ấn tượng của mọi người trên triều đình đối với hắn chính là một cái túi da xinh đẹp!
Trừ việc đó ra, dạo gần đây mọi người mới ý thức được Ngụy Ngọc Lâm này không đơn giản như suy nghĩ của bọn họ.
Hoàng tử khác tới ngoại bang làm con tin...
Có thể còn sống trở về cũng đã không tệ rồi.
Thế nhưng Ngụy Ngọc Lâm chẳng những đã trở về, còn mang Công chúa của người ta trở về.
Nhất là trong mấy ngày ngắn ngủi hắn đã được bệ hạ khen ngợi.
Nhưng cho dù là như thế, theo mọi người thấy thì Ngụy Ngọc Lâm cũng không đến mức có thể được phong thẳng thành Thái tử như vậy!
Ngụy Đế lớn tuổi, già quá lẩm cẩm rồi sao?
Nếu phong luôn Ngụy Ngọc Lâm làm Thái tử, vậy xem các Hoàng tử bao nhiêu lâu nay luôn cẩn thận cống hiến cho Ngụy quốc thành cái gì?
Mọi người rất không hiểu!
Nhưng Ngụy Đế lại cực kỳ tán thưởng Ngụy Ngọc Lâm: “Ta biết trong các người có rất nhiều người không phục, nhưng gần đây ta mơ thấy tiên hoàng, tiên hoàng khâm điểm Ngọc Lâm làm Thái tử.”
Lời này bản thân Ngụy Đế tin tưởng không nghi ngờ.
Nhưng nói ra lại khiến các thần tử trên dưới triều đình đều cảm thấy khó có thể hiểu được.
Có điều chuyện càng khó hiểu hơn đã xảy ra.
“Ngày mai, chúng ta hãy cùng nhau dựng tế đàn, mời tiên cô giá lâm Ngụy đô chúng ta!” Ngụy Đế lập tức nói.
Mọi người nghe thấy lời này đều hoa cả mắt.
Vị bệ hạ luôn chăm lo việc nước này, sao đột nhiên lại bắt đầu mê tín rồi?
Kinh nghiệm trong lịch sử nói cho bọn họ biết, nếu Hoàng đế bắt đầu cầu tiên vấn đạo... vậy bình thường kết cục đều sẽ không quá tốt.
Không nói đâu xa.
Chỉ nói tên Vũ Văn Phong kia mới giành được giang sơn của hoàng tộc Tiêu thị, còn chưa ngồi vững vàng, cũng bởi vì lập Quốc sư gì đó, sau đó đánh mất quốc gia của mình!
Vì vậy các triều thần tràn ngập phản đối với việc Ngụy Đế anh minh thần võ, luôn luôn chăm lo việc nước bắt đầu cần tiên vấn đạo!
Trên triều đình lập tức có người phản đối.
“Bệ hạ! Kính xin ngài hãy nghĩ lại rồi làm sau!”
“Bệ hạ, thần cho rằng hành động lần này không thể được. Tiên Phật này nói ra chỉ là hao người tốn của mà thôi.”
Nếu là lúc trước, không cần thần tử khuyên nhủ, Ngụy Đế cũng sẽ không tin thần tiên gì.
Nhưng ông ấy thật sự đã được phụ hoàng mình chỉ điểm, còn có mọi chuyện xảy ra ở Doãn Vương phủ kia, đó chính là truyền thẳng hình ảnh tới đây, vì vậy ông ấy có thể đề phòng trước.
Nếu không có những chuyện này xảy ra, ông ấy vẫn là một người theo chủ nghĩa vô thần.
Nhưng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi.
Làm sao Ngụy Đế lại không bị lung lay cho được?
Hơn nữa, ông ấy và Tiêu Công chúa kia từng tán gẫu, kiến thức của Tiêu Công chúa kia rõ ràng là thứ mà người bình thường không thể đạt tới. Nàng nói là Tạ tiên cô kia truyền thụ cho... Không nói tới những chuyện khác, chỉ nói tới đạo trị quốc này, Ngụy Đế cũng muốn học một chút!
Vì vậy Ngụy Đế mang thái độ cứng rắn nói: “Chúng ái khanh không cần khuyên nữa, chuyện này ý trẫm đã quyết.”
Các thần tử chỉ cảm thấy hình như Ngụy Đế trước mắt bị bỏ bùa!
Vốn dĩ không nghe lọt tai lời khuyên.
Nếu như Ngụy Đế đã quyết định việc cần phải làm thì không có đạo lý kéo dài, ngay hôm đó đã bắt đầu dựng tế đàn cầu khấn.
Tiêu Vũ đã dặn trước phải dựng tế đàn vào ban đêm.
Hương khói lượn lờ lên thẳng mây xanh.
Lúc mọi người ở đây cảm thấy sẽ không có người nào xuất hiện...
“Bệ hạ, buổi đêm lạnh, bệ hạ vẫn nên dời bước quay về Thái Cực điện nghỉ ngơi đi.” Có thần tử khuyên nhủ.
“Đúng vậy đó... Bệ hạ? Hả? Mau nhìn kìa! Đó là cái gì?”
Kèm theo một tiếng thét kinh hãi.
Có người xuất hiện giữa không trung.
Mọi người thấy rất rõ ràng, người này tự nhiên xuất hiện.
Tiêu Vũ xuất hiện ở chỗ cách mặt đất ba mét, làm làm động tác rơi tự do.
Nếu ngã thẳng xuống, cho dù không gãy chân thì cũng sẽ trật chân.
Nhưng cũng may Tiêu Vũ có không gian.
Lúc nàng đang rơi xuống đã dùng tốc độ cực kỳ nhanh biến về không gian một lần, lợi dụng sức mạnh của không gian để ổn định tư thế rơi, sau đó lại xuất hiện trở lại.
Tốc độ nhanh đến mức mọi người chỉ cảm thấy trong nháy mắt người trước mắt đã biến mất, người trước mắt lại xuất hiện.