Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 737 - Chương 737: Tại Sao Hỏi Ta Muốn Ngươi Thế Nào

. Chương 737: Tại Sao Hỏi Ta Muốn Ngươi Thế Nào
Tiêu Vũ tiện tay lấy một đĩa thịt sầu riêng được bọc kỹ ra: “Huynh đài, ta biết đồ ăn bình thường thì ngươi sẽ không cảm thấy hứng thú.”

“Chi bằng nếm thử thịt sầu riêng này đi.”

“Thịt... gì?” Cả người Tôn Phong đều không ổn.

Đặc biệt là thứ này, sao có thể có một loại mùi thối kỳ lạ như vậy.

Trong lúc nhất thời, Tôn Phong chỉ cảm thấy còn chẳng bằng vừa rồi mình treo cổ chết cho xong.

Nói xong Tôn Phong lập tức muốn tiếp tục thắt cổ.

Tiêu Vũ thấy cảnh tượng này thì cau mày hỏi: “Này, rốt cuộc là cửa ải khó khăn gì mà ngươi không vượt qua được, cứ nhất định phải treo cổ?”

Có thể trùng hợp lúc Tiêu Vũ xuyên qua cũng là đang thắt cổ nên bắt gặp người treo cổ, ngoài đồng tình thì Tiêu Vũ luôn nghĩ có thể cứu được thì cứu!

Hơn nữa nàng cũng không thể trơ mắt nhìn người khác chết trước mặt mình đúng không?

Như vậy thì thật có lỗi với đạo đức nghề nghiệp kiếp trước của mình!

Thấy Tiêu Vũ ngăn cản mình tự sát.

Vẻ mặt Tôn Phong buồn rười rượi: “Cô nãi nãi, ta đã định chết rồi, rốt cuộc ngươi muốn ta thế nào nữa?”

Vẻ mặt Tiêu Vũ mờ mịt: “Tại sao hỏi ta muốn ngươi thế nào?”

Chuyện này không khoa học! Việc này liên quan gì tới mình chứ?

Tôn Phong tiếp tục nói: “Không phải là ngươi sao? Không phải chính là ngươi muốn bức tử ta hả?”

Tiêu Vũ: “...” Thật là không hợp lẽ thường!

“Ta nói này huynh đài, lời này của ngươi ngươi phải nói cho rõ ràng, là ta tốt bụng cứu ngươi, sao lại bảo là ta ép ngươi!”

“Chẳng lẽ không phải là ngươi bày thủ thuật che mắt, quỷ đả tường khiến ta không đi ra được, sau đó định nhốt ta sao?” Tôn Phong chỉ vào vách núi dựng đứng cách đó không xa nói.

“Ta làm gì nên tội chứ? Ta chỉ đi săn trong núi mà thôi! Quan phủ cũng đâu có nói không thể lên núi đi săn đúng không?” Tôn Phong hỏi ngược lại.

Tôn Phong cảm thấy mình rất ấm ức.

Đây là chuyện gì chứ!

Vì sao mình lại xui xẻo như vậy, đụng phải chuyện thế này!

Lúc trước mọi người đã nói nơi này núi sâu nguy hiểm, lại gần sông, có thể sẽ khiến Hà Bá tức giận.

Không ngờ rằng mình còn chưa làm Hà Bá tức giận, bây giờ đã gặp phải sơn quỷ.

Tiêu Vũ: “...”

Ồ!

Tiểu tử này vậy mà biết chuyện này là do nàng làm, rất có tiền đồ đó!

Tôn Phong nghĩ như vậy hoàn toàn là thuyết âm mưu mà thôi.

Chứ không phải có thể đoán được là do Tiêu Vũ làm thật.

Vừa rồi Tiêu Vũ còn cảm thấy tên Tôn Phong này đầu óc không được thông minh, vì sao lại muốn tự sát, bây giờ... nàng đã trở thành người ép Tôn Phong tự sát.

Tiêu Vũ đã có chút không chốn dung thân.

Tiêu Vũ nhìn gương mặt tiều tụy kia của Tôn Phong, nghĩ tới sự tuyệt vọng mà mấy ngày nay Tôn Phong phải trải qua trên núi, nàng lại càng xấu hổ vô cùng.

Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Ừm, đại huynh đệ.”

“Nghìn sai vạn sai đều là lỗi của ta.” Tiêu Vũ nói.

“Có điều ngươi yên tâm, ta sẽ trả phí tổn thất tinh thần cho ngươi!” Nói xong Tiêu Vũ khẽ vươn tay, dứt khoát đánh ngất người trước mắt.

Sau đó nàng dùng kỹ năng dịch chuyển của không gian đưa người này xuống núi.

Không đánh bất tỉnh cũng không được, nàng cũng không thể ném người này xuống đi, thế là thành bánh thịt luôn rồi!

Sau đó Tiêu Vũ mới chuyển trụ trời đi.

Nhìn Tôn phong nằm ở đó, Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi ném một túi bạc ra.

Số bạc này đã đủ cho Tôn Phong trải qua cuộc sống thoải mái áo cơm không lo rồi.

Thậm chí sau này cũng không cần lên núi đi săn nữa.

Sau khi làm xong tất cả Tiêu Vũ không hề rời khỏi mà nấp trong không gian chờ đợi.

Ít nhất nàng cũng phải xác định sau khi tên này tỉnh lại rồi đi. Lỡ như hắn ta vẫn muốn tìm cái chết, vậy chẳng phải nàng đã thành tội nhân hay sao?

Lúc Tôn Phong mở mắt ra.

Đầu tiên hắn ta hơi sửng sốt một chút, sau đó lập tức nhìn xung quanh.

Mình đã... chân đạp đất bằng rồi sao?

Còn nữa, đây là... bạc?

Trong nháy mắt Ton Phong nhìn thấy túi bạc kia đã trợn tròn mắt, gần như cảm thấy đây là ảo giác của bản thân. Hắn ta phải dùng răng cắn thử thỏi bạc kia mới xác định được đây thật sự là bạc.

Tôn Phong không dám ở lại đây thêm.

Hắn ta cầm bạc rồi chạy biến đi.

Tiêu Vũ nhìn thấy dáng vẻ chạy trối chết của tên Tôn Phong, cảm thấy chắc có lẽ tên này sẽ không tự sát đâu.

Nếu hắn ta thật sự muốn tự sát thì đã không chạy trối chết như vậy rồi.
Bình Luận (0)
Comment