.
Chương 754: Mục Đích
Nhưng vào lúc này, Tiêu Vũ nói: “Không phải các ngươi muốn kim đăng sao? Ta nói cho các ngươi biết, kim đăng ở trên xe ngựa, các ngươi đi lấy đi.”
“Ngươi đặt kim đăng trên xe ngựa? Bảo bối như vậy cứ tùy tiện để đó sao?” Mẫu Đơn hỏi ngược lại, trong ánh mắt của nàng ta tràn đầy nghi hoặc.
Tiêu Vũ nói: “Nếu không thì sao? Ta còn có thể cất thứ kia trong ngực hả?”
Nói xong Tiêu Vũ ưỡn ngực, nàng như vậy trông cũng không giống dáng vẻ có cất đồ!
Mẫu Đơn lập tức ra lệnh: “Đào Hoa! Ngươi đi đi!”
Người được gọi là Đào Hoa đi một lát, lúc nàng ta trở lại, quả thật trong tay cầm một cái kim đăng.
“Ngươi, dùng thử, xem xem đây có phải là kim đăng không.” Mẫu Đơn ra lệnh.
Tiêu Vũ nói: “Vậy ngươi phải thả lỏng tay ra.”
Mẫu Đơn xanh cả mặt: “Không được.”
“Ta phải bắt pháp ấn, còn phải niệm chú, ngươi làm như vậy... ta không thi triển được.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Mẫu Đơn cười lạnh bảo: “Tốt nhất ngươi đừng giở trò!”
Nói xong nàng ta buông Tiêu Vũ ra.
Tiêu Vũ bắt đầu khua tay múa chân: “Cổ Na La thần Hắc Ám... Ba la la ba la la...”
Thứ gì vậy?
Mọi người thấy Tiêu Vũ ở đó khua tay múa chân đều có chút mờ mịt.
Nhất là người đã từng nhìn thấy Tiêu Vũ dùng kim đăng, lúc này bọn họ cũng rất mờ mịt.
Lúc trước Công chúa dùng kim đăng có trình tự như vậy sao? Rất hiển nhiên là không có.
Còn có thần Hắc Ám gì nữa?
Thần chú này vừa nghe đã thấy không giống như thần chú tốt lành gì rồi...
Tiêu Vũ niệm thần chú xong, cầm kim đăng dốc ngược xuống, bắt đầu đổ mấy thứ lỗ vốn ra.
Xuất hiện đầu tiên là một ít vỏ sầu riêng, sau đó chính là mấy cái bô, bóng phân ngựa, còn có... ai có thể nói cho bọn họ biết, vì sao trong cái thùng này còn có phân người không!
Bên trong cái kim đăng này của Công chúa đều đựng cái gì vậy?
“Nhìn thấy chưa, đây chính là kim đăng.” Tiêu Vũ bĩu môi nói.
Mẫu Đơn hỏi ngược lại: “Sao trong cái kim đăng này của ngươi lại đựng nhiều thứ kỳ lạ như vậy?”
Không chỉ kỳ lạ đơn giản như vậy.
Quả thật chính là buồn nôn.
Tiêu Vũ trợn trắng mắt: “Ngươi chưa từng nghe nói hả? Nước phù sa không chảy ruộng ngoài!”
“Đồ tốt như vậy cũng không thể ở lại Ngụy quốc không phai sao?” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
“Hơn nữa không phải các ngươi muốn kim đăng hả? Để ý bên trong kim đăng của ta đựng cái gì làm gì!” Tiêu Vũ khẽ hừ một tiếng.
Mẫu Đơn hỏi: “Thứ này phải dùng thế nào?”
Tiêu Vũ tiếp tục nói: “Chẳng phải vừa rồi ngươi đã nhìn thấy rồi à? Thần chú kia ta cũng đã dạy cho ngươ rồi, chi bằng ngươi tới thử xem?”
Mẫu Đơn dựa theo dáng vẻ Tiêu Vũ dạy vừa rồi, vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu niệm chú: “Cổ Na La... Thần Hắc Ám...”
Trong nháy mắt nàng ta niệm chú, Tiêu Vũ suy nghĩ một cái, đồ vừa rồi bị lấy ra đã có một phần biến mất không thấy đâu nữa.
Mẫu Đơn có chút hoảng hốt: “Thế là xong rồi sao?”
“Cho nên, ngươi có thể thả người chưa?” Tiêu Vũ hỏi ngược lại.
Mẫu Đơn nhìn về phía Tiêu Vũ: “Ngươi là người tốt lương thiện, nhưng thật xin lỗi, bên trên có mệnh lệnh, ta không thể thả các ngươi đi.”
“Yên tâm, ta sẽ cho ngươi được chết nhanh chóng.” Mẫu Đơn nói xong thì lấy trường kiếm ra muốn chém Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ la hét: “Ngươi đúng là đồ không nói võ đức!”
Trong lúc nói chuyện, Tiêu Vũ đã lấy bình chữa cháy ra đập thẳng tới.
Dường như Mẫu Đơn không ngờ rằng trong tay Tiêu Vũ vậy mà có thêm đồ.
Cùng lúc đó, Tô Lệ Nương trông có vẻ nhu nhược không thể tự lo cho bản thân đã lấy kiếm trong tay áo ra, đâm về phía người khống chế mình.
Chỉ có Vũ Nhu lúc này vẫn bị người khác khống chế.
Có điều động tác của Tiêu Vũ rất nhanh, lúc này nàng đã giành được Vũ Nhu lại.
Tiêu Vũ thở phào nhẹ nhõm, xem ra mình không cần bại lộ sự tồn tại của không gian rồi...
Cùng lúc đó, Tiêu Vũ đưa tay đổ một thứ ra: “Đây là đan dược giải độc! Mọi người mau uống đi!”
Mặc dù không biết bên trong mọi người là độc gì, nhưng đây là đại bổ hoàn dùng nhân sâm và linh chi cùng với nước linh tuyền chế ra, cho dù không thể giải được trăm loại độc thì cũng gần như là vậy.
Thập Bát Hoa Sát kia thấy vậy thì cướp lấy kim đăng, cùng nhau hộ tống kim đăng chạy trốn khỏi nơi này.
Thẩm Hàn Thu cũng không đuổi theo.
Mà là bảo vệ đám người Tiêu Vũ: “Là thuộc hạ sơ sẩy, làm Công chúa bị sợ hãi.”
Tiêu Vũ nói: “Không trách ngươi.”