.
Chương 757: Lý Tưởng
Thật ra Tiêu Vũ cũng có thể cảm giác được.
Diện mạo tinh thần của dân chúng đã tốt hơn nhiều.
Xem ra trong khoảng thời gian nàng không có ở đây, huynh trưởng đã cai trị toàn bộ Đại Ninh rất tốt.
Hơn nữa vốn dĩ Đại Ninh đã vượt qua thời điểm gian nan nhất.
Lúc này là trạng thái trong lòng có tín ngưỡng, trong mắt có ánh sáng, nhân dân có tương lai.
Đương nhiên, những điều này đều được xây dựng trên nền tảng mọi người không lo ăn mặc.
Lương thực mà Tiêu Vũ để lại đủ để cầm cự qua một năm gian khổ này rồi.
Về phần sang năm? Năm nay ít nhiều gì cũng có một chút thu hoạch, rõ ràng khổ thì khổ nhưng cuộc sống vẫn có thể tiếp tục!
Đây là kế hoạch của những dân chúng bình thường này.
Đối với Tiêu Vũ thì sao? Tiêu Vũ cũng có kế hoạch của mình. Bây giờ bên trong không gian của nàng còn tích trữ một ít lương thực dư, ngoại trừ hạt giống để lại thì đều có thể cứu tế dân chúng một chút.
Hơn nữa hiện tại Ninh Nam thổ nhưỡng phì nhiêu cao sản, lương thực bên đó vốn dĩ ăn không hết, cũng có thể phân ra.
Như vậy, Đại Ninh sẽ không có người đói bụng!
Bởi vì Tiêu Vũ đã thương lượng chuyện giúp đỡ người nghèo một cách chính xác với Tiêu Dục từ sớm.
Việc nàng có thể làm không nhiều lắm, chỉ hi vọng lúc mình có mặt, dân chúng trong thiên hạ không có người chết đói.
Võ Vương nhìn dáng vẻ Đại Ninh dân giàu binh mạnh, vô cùng chấn động. Hơn nữa hắn ta thấy rất may mắn vì lúc trước không nghe lời Doãn Vương. Nếu thật sự khai chiến với Đại Ninh, nhất định binh sĩ của Ngụy quốc sẽ chết rất thê thảm. Đến lúc đó xui xẻo không chỉ là hoàng thất Ngụy quốc, xui xẻo nhất chắc chắn là dân chúng.
Không thể không nói, tuy rằng Võ Vương này hơi lỗ mãng một chút nhưng thật ra không phải người xấu gì.
Ít nhất hắn ta biết suy nghĩ cho dân chúng.
Trên đường đi, việc Võ Vương nghe thấy mọi người bàn tán nhiều nhất chính là Truyền Tiêu giáo.
“Công chúa, ngươi có thể giải thích giúp ta Truyền Tiêu giáo là gì không?” Võ Vương mong đợi nhìn Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ nhìn về phía Võ Vương, giảng giải đại khái về giáo lí của Truyền Tiêu giáo.
Sau khi Võ Vương nghe xong lập tức tỏ vẻ: “Nói đến mức bổn vương cũng có chút động lòng, muốn gia nhập Truyền Tiêu giáo rồi.”
Tiêu Vũ: “...”
Võ Vương lại nhìn về phía Tô Lệ Nương.
Lúc này xem như Võ Vương đã rõ vì sao Tô Lệ Nương vẫn muốn quay về Đại Ninh rồi.
So với Đại Ninh, Ngụy quốc bọn họ có vẻ hơi nghèo khó và bế tắc!
Thảo nào ban đầu là bọn họ đưa con tin tới Đại Ninh chứ không phải Đại Ninh đưa con tin tới Ngụy quốc. Cổ quốc Đại Ninh này vẫn còn nội tình!
Đã đến khu vực Đại Ninh, Tiêu Vũ không hề gặp nguy hiểm gì.
Chủ yếu là sơn tặc này... đều là thuộc hạ của Tiêu Vũ.
Lúc trước vì mở rộng thế lực, Tiêu Vũ đã lần lượt lập sơn trại ở các ngọn núi.
Bây giờ một phần sơn tặc này đã trở thành quân chính quy.
Còn lại không trở thành quân chính quy... Tiêu Vũ đã sắp xếp chuyện mới cho bọn họ làm từ lâu.
Chịu trách nhiệm sửa đường.
Nếu muốn giàu trước tiên phải sửa đường.
Sửa đường, có thể thành lập trạm thu phí, thu tiền đi lại của người qua đường, dùng để bảo dưỡng đoạn đường này. Đương nhiên, đường này đều là mới xây, nếu như không muốn dùng tiền đi những con đường mới rộng rãi này còn có một cách khác, đó chính là đi trên con đường cũ.
Bởi vì mua bán công bằng, ngoại trừ đi con đường của bọn họ còn có thể đi con đường lúc trước, vì vậy không được tính là ép mua ép bán.
Càng chưa nói tới ăn cướp!
Đến lúc đó con đường mới này vừa sửa, người bình thường có thể vì tiết kiệm tiền mà vẫn đi con đường cũ.
Nhưng thương đội, tiêu cục hoặc người không thiếu tiền không có thời gian qua lại thì bằng lòng đi những đoạn đường mới xây này.
Lý tưởng của Tiêu Vũ là, sửa thành một đường cao tốc xuyên qua Thương Ngô, lại đến Thịnh Kinh.
Bởi vì là đường cao tốc, ở giữa cũng gặp phải một ít núi, đi vòng qua không có lợi, chỉ có thể đào thành hang. Tôn Đại và Tôn Nhị chủ yếu phụ trách đo lường tính toán những đoạn đường cần đào thành hang này.
Tôn Đại và Tôn Nhị đo lường tính toán xong, một mặt sắp xếp người thi công, mặt khác đều ghi lại vào sổ, chờ Tiêu Vũ trở về.
Dùng kim đăng của Tiêu Vũ thi công thì thuận tiện hơn rất nhiều.
Tiêu Vũ chưa tới Thịnh Kinh đã thấy Tôn Đại và Tôn Nhị.