.
Chương 760: Ta Là Tên Khốn Nạn Đó
Vừa rồi nàng còn tưởng rằng có gã nam nhân cặn bã nào đó làm chuyện khốn nạn với Dung Phi, còn mắng người ta là nam nhân cặn bã, ai ngờ bây giờ không có nam nhân cặn bã, chỉ có nữ nhân cặn bã.
Xấu hổ quá, Tiêu Vũ ho nhẹ một tiếng, thứ cho nàng bất công.
Người khác làm chuyện khốn nạn với Dung Phi thì không được nhưng khi Dung Phi làm chuyện khốn nạn với người khác, nàng coi như bản thân mắt mù tai điếc, ồ? Là chủ động biến mình thành người mắt mù tai điếc, không thấy không nghe gì hết.
Tô Lệ Nương giơ ngón cái lên: “Giang Cẩm Dung, ngươi được đấy.”
“Không ngờ ngươi tẩm ngẩm tầm ngầm làm ra một chuyện lớn như vậy. Khâm phục khâm phục.” Tô Lệ Nương cảm thán.
Vừa nói trong ánh mắt của Tô Lệ Nương đã có chút hâm mộ: “Tuy rằng cách làm không ổn lắm, thế nhưng kết quả rất tốt đẹp, ta cũng hơi hâm mộ ngươi rồi.”
Dung Phi nhìn Tiêu Vũ, khẽ nói: “Xin lỗi, thật sự là ta quá cô đơn, ta muốn có một người thân...”
Mặc dù Tiêu Vũ và những người khác cũng được xem là thân nhân của nàng ấy, thế nhưng thân nhân kiểu này vẫn khác xa với thân nhân có cùng huyết thống.
Dung Phi thừa nhận, nàng ấy thật sự muốn có một người có quan hệ huyết thống với mình.
“Yên tâm, ta sẽ không tiếp tục sống với thân phận Dung Phi nữa.” Dung Phi tiếp tục nói.
Tiêu Vũ nhìn Dung Phi, trong lòng cảm thấy thương xót khó tả.
Dung Phi... trong lần cung biến này, Giang gia chịu tổn thất nặng nề nhất. Dung Phi mất đi phụ mẫu thân tộc, mất đi thân nhân, từ nữ nhi của Thái phó biến thành nữ cô nhi.
Bây giờ nàng ấy muốn có một người thân thiết nhất cũng là chuyện thưởng tình, đây cũng là những gì Tiêu gia họ nợ Dung Phi.
Nếu phụ hoàng hờ kia vẫn còn tại thế.
Thậm chí, nàng có thể nghĩ cách để Dung Phi sinh cho nàng một đệ đệ muội muội.
Thế nhưng phụ hoàng hờ đã mất rồi.
Bây giờ Dung Phi... có hài tử, phụ thân của hài tử đó là ai không quan trọng, quan trọng là đây là hài tử của Dung Phi.
Tiêu Vũ lập tức nói: “Dung Phi nương nương, ngươi không cần phải nói xin lỗi, cũng không cần phải thấy áy náy. Hài tử do ngươi sinh ra, bất kể là ai cũng là người của Tiêu thị chúng ta.”
Tiêu Vũ kiên định nói: “Hài tử này sẽ là đệ đệ hoặc muội muội của Tiêu Vũ ta.”
Dung Phi nghe đến đây, lập tức nhìn về phía Tiêu Vũ, vành mắt của nàng ấy ửng đỏ: “Công chúa, người...” Sao người lại có thể tốt như vậy?
Tiêu Vũ dịu dàng nói: “Ban đầu, nương nương có thể lựa chọn đầu hàng nhưng nương nương vẫn trung nghĩa, chấp nhận đi lưu đày cùng ta. Sau đó, khi tới Ninh Nam, nương nương lại càng thêm toàn tâm toàn ý giúp ta, ủng hộ ta.”
“Ân tình của ngươi dành cho ta và Tiêu thị, ta vẫn nhớ kỹ không quên.”
“Nếu nương nương đồng ý tái giá, vậy cứ tái giá như Công chúa tái giá. Nếu nương nương không muốn tái giá, vậy thì khi hài tử kia chào đời, nương nương muốn nó mang họ Giang thì để họ Giang, muốn nó mang họ Tiêu thì để là họ Tiêu.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Nếu không phải dung Phi nói rằng Giang gia không còn hậu duệ, thậm chí Tiêu Vũ có thể quyết định để hài tử này vào từ đường Tiêu thị luôn mà không chút đắn đo.
Nhưng nàng lại sợ nếu nàng làm như vậy sẽ động chạm đến ý định ban đầu của Dung Phi.
Dung Phi nói: “Hài từ này họ Giang.”
Nàng ấy muốn kéo dài huyết thống của Giang gia.
Hơn nữa, dù Công chúa đồng ý để hài tử này màng họ Tiêu thì nàng ấy không thể để dòng dõi của mình làm rối loạn huyết mạch của Tiêu thị được.
“Sau này, Công chúa có thể xem hài tử này như đệ đệ hoặc muội muội của mình là ta đã thấy cảm động lắm rồi.” Dung Phi bổ sung.
Tiêu Vũ cười đáp: “Nương nương cứ an tâm, chỉ cần một ngày Tiêu Vũ này còn ở đây, ngươi sẽ mãi mãi là Dung Phi.”
Cho dù không làm Dung Phi, tương lai cũng có thể làm Dung Thái phi.
Thế nhưng hiện giờ trong cung không còn Hoàng phi nào khác, thế nên mọi người đều muốn gọi nàng ấy là Dung Phi.
Lúc hai người nói chuyện, Tô Lệ Nương không nhịn được xen vào: “Nữ nhân có thể tự mang thai được thì tốt rồi...”
Tiêu Vũ thoáng nhìn Tô Lệ Nương một chút.
Ý tưởng này vừa hay vừa táo bạo. Đây là muốn sinh sản theo phương pháp đơn tính? Hay là muốn sinh sản theo sự nguyên phân?
Dung Phi nhìn về phía Tô Lệ Nương: “Nếu ngươi muốn có hài tử thì cũng có thể bỏ cha giữ con giống như ta...”
Tô Lệ Nương mơ hồ đáp một câu: “Lỡ như để bệ hạ biết, chắc chắn sẽ đội nắp quan tài mà sống dậy.”
Lời này nàng ấy không nói với Dung Phi.
Mà nói cho chính mình nghe.
Dung Phi nghe vậy, thản nhiên nói: “Chắc Tiêu Vô Lương chẳng thèm để ý ta sinh hài tử với ai đâu, dù ta có sinh mười đứa tám đứa, ông ấy cũng chẳng thèm ghen tị vì điều ấy.”