.
Chương 766: Thiên Tử Phòng Thủ Biên Giới, Quân Vương Mất Xã Tắc
Bùi Kiêm nhìn Tiêu Vũ hỏi: “Nếu Công chúa bằng lòng đi đón Quý Hòa Công chúa hồi triều, Bùi Kiêm ta là người đầu tiên đồng ý.”
Đám triều thần trải qua chuyện mất nước đã được gột rửa và sàng lọc từ lâu.
Bây giờ, những người có thể có mặt tại triều đình ngày hôm nay đều là những người trung thành với Tiêu thị.
Tiêu Vũ đã đưa ra quyết định, đương nhiên bọn họ sẽ không phản đối.
Tiêu Dục nhìn Tiêu Vũ, hắn ta nói: “A Vũ, ngươi ở trong triều tọa trấn, chuyện này cứ giao cho ta.”
Đại Ninh bọn họ muốn đón Công chúa trở về.
Thế nhưng... Tiêu Dục vẫn không nỡ để Tiêu Vũ đi mạo hiểm.
Tiêu Vũ cảm nhận được sự quan tâm của huynh trưởng dành cho mình, lập tức cười nói: “Huynh trưởng, thật ra việc tọa trấn trong triều quan trọng hơn, ta ra ngoài có thể sẽ gây chuyện rắc rối. Lúc ấy sẽ cần huynh trưởng ngươi tập kết đại quân, trợ uy cho ta.”
“Ngươi cứ để ta đi, yên tâm, ta hứa sẽ trở về bình an.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Tiêu Dục còn muốn nói thêm điều gì nữa.
Tiêu Vũ tiếp tục nói luôn: “Ca ca, ngươi không tin tưởng ta sao?”
Tiêu Vũ chuyển sang gọi ca ca thay vì huynh trưởng trước đó, nghe thân mật hơn mấy phần.
Tiêu Dục bị một tiếng ca ca này làm cho tâm trí mơ màng, lập tức đáp: “Đương nhiên ta tin tưởng ngươi rồi.”
Tiêu Vũ gật đầu nói: “Vậy thì tốt, ta sẽ làm việc này. Đại Ninh gả Công chúa đi thì cứ để Công chúa Đại Ninh đi đón họ trở về.”
“Nếu Tây Cương không muốn trả Công chúa lại thì phải làm sao bây giờ?” Triệu Tuyền lo lắng hỏi.
Không phải ông ấy cố ý bàn lùi, chẳng qua cũng chỉ muốn dự liệu trước mọi tình huống sẽ xảy ra.
Tiêu Vũ nhìn xung quanh, hỏi: “Như vậy, có tướng sĩ Đại Ninh nào bằng lòng theo bổn cung xuất chinh không?”
Tiêu Vũ không muốn gây xích mích phát động chiến tranh.
Thế nhưng theo những gì Tiêu Vũ thấy, hòa bình không phải thứ xây dựng trên sự hi sinh cuộc sống trong quá khứ và tương lai của một nữ tử.
Nếu như Quý Hòa Công chúa bằng lòng ở lại đó, vậy nàng cũng sẽ không ép buộc Quý Hòa Công chúa phải trở về, nàng sẽ tôn trọng và chúc phúc cho sự lựa chọn của Quý Hòa Công chúa, đồng thời dâng lễ hậu hĩnh.
Còn nếu như Quý Hòa Công chúa muốn trở về. Chắc chắn nàng sẽ đón bằng được người về.
Sở Duyên hùng hồn nói: “Thuộc hạ nguyện ý lĩnh mệnh.”
Thẩm Hàn Thu cũng trầm giọng nói: “Thuộc hạ cũng nguyện nắm giữ ấn soái vì Công chúa.”
Liễu Sơn trầm giọng nói: “Công chúa có lệnh, không dám không theo.”
Mạnh Thường cũng cười vang đáp: “Ta nguyện ý cầm kiếm để xem ai dám ngăn cản Công chúa Đại Ninh ta hồi triều.”
Tiêu Dục nhìn những tướng sĩ đồng ý lĩnh mệnh xuất chinh, dù hắn ta đã cố gắng kìm nén mình nhưng khóe mắt vẫn ươn ướt.
Đại Ninh ấy mà. Từ khi hắn ta trở thành Thái tử lúc năm tuổi, cho tới bây giờ đã hai mươi mấy tuổi, đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy một Đại Ninh có sức sống và tràn ngập năng lượng đến vậy.
“Sách sử ghi rằng, thiên tử phòng thủ biên giới, quân vương mất xã tắc. Tuy rằng ta không phải là Hoàng đế, thế nhưng là một thanh niên trai tráng của Tiêu thị, ta cũng nguyện ý cầm kiếm bảo vệ mỗi cá nhân của Đại Ninh, không chỉ riêng gì Công chúa, dù cho đó có là một người nhỏ bé không tên không tuổi.” Tiêu Dục kiên định nói.
Tiêu Vũ nhìn về phía Tiêu Dục.
Nàng có thể cảm nhận được, nhiệt huyết sôi trào trong xương cốt của Tiêu Dục.
Tiêu Dục này, bình thường thoạt nhìn có vẻ dịu dàng, lễ phép nhưng trên thực tế, Tiêu Vũ biết rất rõ, huynh trưởng của mình chắc chắn không phải hạng người hài lòng với việc hưởng lạc.
Năm đó, lúc triều chính của hoàng tộc Tiêu thị bị Vũ Văn gia nắm giữ, huynh trưởng đã nhiều lần cố gắng muốn trấn áp Vũ Văn gia.
Nhưng Vũ Văn gia kia rắc rối khó gỡ quá lâu, lại thêm Minh U Thánh quân kia có thứ thuốc làm mê tâm trí người khác, âm thầm khống chế rất nhiều thần tử.
Thậm chí Tiêu Vũ còn cảm thấy, Tiêu Vũ tiền nhiệm... bị trúng độc.
Nếu không phải vậy sẽ rất khó giải thích cho việc tại sao Tiêu Vũ tiền nhiệm không thích người có tâm hồn sâu sắc và dung nhan như yêu quái mê hoặc lòng người của Ngụy Ngọc Lâm mà lại đi thích loại hàng phế phẩm như Vũ Văn Thành kia.
Tiêu Dục muốn làm suy yếu thế lực của Vũ Văn gia, thế nên Vũ Văn gia không thích Tiêu Dục. Trong lúc Tiêu Dục ra ngoài diệt cướp, bọn chúng đã âm thầm động chân động tay, khiến vị thiên chi kiêu tử này suýt chút nữa phải bỏ mạng.
Sau khi Tiêu Dục tỉnh lại, phát hiện đã mất nước.