.
Chương 772: Lãnh Thổ Tây Cương
Trở lại chuyện chính.
Lúc ban đầu Võ Vương chỉ muốn đi theo Tô Lệ Nương, theo đuổi Tô Lệ Nương, nhưng sau khi chứng kiến nước mạnh dân an của Đại Ninh, Võ Vương cảm thấy sau này bản thân quay trở lại Ngụy quốc, nhất định phải quét sạch đám tội phạm ác tặc ở Ngụy quốc.
Con người Võ Vương này vẫn có vài phần giá trị vũ lực.
Mục tiêu đời này của hắn ta còn thực tế hơn nhiều so với mong muốn trở thành hoàng đế.
Nhưng nếu người như Võ Vương thật sự trở thành Thái tử, sau này làm hoàng đế, trong thâm tâm của hắn ta nhất định muốn trở thành một vị hoàng đế tốt, nhưng Ngụy quốc ở trong tay hắn ta có lẽ sẽ không thể tiếp tục phồn vinh nữa.
Suy cho cùng thì không ai có thể đảm bảo rằng bản thân ở trong triều đình sẽ không phải loại lời ngon tiếng ngọt như Vũ Văn Phong kia, trở thành loại người che giấu kín đáo, bên trong lại lòng muông dạ thú.
Hiện tại có hơn ba vạn quân trấn giữ ở biên giới giữa Đại Ninh và Tây Cương.
Không tính là nhiều, nhưng ba vạn quân trấn giữ này vẫn luôn đóng quân thường trực ở đây.
Môi trường sống ở đây khắc nghiệt, xung quanh đều là tường vây dốc đứng, hàng ngày các tướng sĩ ở đây đều phải tốn rất nhiều sức lực để tuần tra.
Sau khi Tiêu Vũ đến, nàng đã gặp thống lĩnh trấn thủ biên quan ở đây.
Lần này Tiêu Vũ lấy kim đăng làm cớ, mang những loại hoa quả mới mẻ bên trong không gian ra ngoài.
Các tướng sĩ ở đây không thiếu lương thực, nhưng đã rất lâu rồi không được ăn hoa quả và rau dưa tươi mới.
Tiêu Vũ để những thứ này lại.
Sau đó bước qua biên giới, chính thức đặt chân lên lãnh thổ Tây Cương.
Sau khi rời khỏi Đại Ninh, đi qua một vùng đất hoang vu rộng lớn hỗn độn, càng đi sâu vào bên trong, không khí càng lúc càng nóng lên.
Tiêu Vũ phát hiện, thế giới mà nàng đang ở vẫn có khác biệt rất lớn với thế giới ở kiếp trước.
Xét theo vĩ độ, đáng ra khí hậu ở Tây Cương sẽ không khác Thịnh Kinh là bao.
Nhưng mà ở sâu trong lãnh thổ Tây Cương đã lâu không có tuyết rơi, khí hậu càng lúc càng nóng ẩm.
Nghe nói trong lòng đất của Tây Cương có một con rồng lửa đang ngủ say.
Chính bởi vì con rồng lửa này mà khí hậu ở Tây Cương mới khác thường như vậy.
Đan Thành ở Tây Cương.
Đây là nơi tọa lạc của hoàng quyền ở Tây Cương.
Tây Cương Vương cai trị Đan Thành và toàn bộ Tây Cương.
Năm nay Tây Cương Vương khoảng hơn ba mươi tuổi, thoạt nhìn rất trẻ tuổi cường tráng.
Hốc mắt của hắn ta sâu thẳm, trông có vẻ phong tình ngoại quốc.
Lúc này, Tây Cương Vương đang xem ca múa ở phía dưới thì có người đến bẩm báo.
“Vương thượng.”
“Nói.”
“Sứ thần của Đại Ninh đã tiến vào Nhai Thành.”
Nhai Thành này là nơi cách Đan Thành gần nhất.
Sắc mặt Tây Cương Vương rất không vui: “Phái người đi theo dõi bọn họ.”
“Còn nữa, Quý Hòa kia...”
Nói xong, Tây Cương Vương đứng lên nói: “Theo bổn vương đi gặp nữ nhân kia.”
Tây Cương Vương dẫn theo vài người đi vào một cung điện, bên trong có một nữ tử đoan trang tao nhã đang ngồi.
Trên người nàng ta khoác một thân áo trắng, như thể đang đưa tang.
“Ái phi.” Tây Cương Vương lên tiếng.
Nữ tử áo trắng kia không phải ai khác mà chính là Quý Hòa Công chúa, tuổi của nàng ta... trông có vẻ không nhỏ hơn Tây Cương Vương là mấy, thậm chí còn lớn hơn Tây Cương Vương vài tuổi.
Quý Hòa Công chúa Tiêu Mẫn nhìn người vừa tới, ánh mắt đỡ đần thờ ơ: “Tam đệ, ngươi đã đến rồi.”
Một tiếng “Tam đệ” này khiến sắc mặt Tây Cương Vương trở nên khó coi.
Hắn ta bước đến trước mặt Quý Hòa Công chúa, vươn tay nắm lấy cằm Quý Hòa Công chúa, sau đó nói: “Nàng nghe kỹ cho ta, hiện tại nàng không phải tẩu tử của ta, mà là ái phi của ta.”
Tiêu Mẫn nâng cằm lên, thoạt nhìn dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng trên mặt lại tràn ngập vẻ cố chấp không chịu khuất phục: “Ta nói rồi, nữ tử Đại Ninh không gả hai chồng!”
Lại càng không thể có chuyện trưởng tẩu tái giá với đệ đệ.
Từ nhỏ Quý Hòa Công chúa đã thuộc lòng thi thư lễ giáo, đương nhiên không thể chấp nhận chuyện như vậy.
“Không bằng ngươi trực tiếp chết ta đi!” Quý Hòa Công chúa lạnh lùng nói.
Tây Cương Vương cười lạnh: “Không thể giết nàng.”
“Sứ thần của Đại Ninh sắp đến rồi, nếu như nàng chết... ta phải giải thích với người Đại Ninh thế nào?” Tây Cương Vương cười lạnh.
Vẻ mặt lạnh lùng của Quý Hòa Công chúa trở nên sửng sốt, không dám tin hỏi: “Ô Chuy! Ngươi nói người từ đâu đến?”
Tây Cương Vương từ bé đã lớn lên trên lưng ngựa, không có tên chính thức, sau khi lớn lên đã trực tiếp dùng cái tên Ô Chuy này.