.
Chương 775: Ngài Gọi Ta Tiêu Công Chúa Là Được
Vừa vào thành, Tiêu Vũ đã được chào đón nồng nhiệt.
Nhóm người Tiêu Vũ được dẫn đến vương thành của Đan Thành, gặp được Tây Cương Vương hiện tại.
Tây Cương Vương đang ở thời kỳ tráng niên, sức khỏe cường tráng.
Tóc hắn ta có hơi xoăn, có chút khác biệt với người Đại Ninh và Ngụy quốc, trông giống người Thiên Trúc mà Tiêu Vũ từng gặp ở kiếp trước hơn.
Đương nhiên, người Thiên Trúc mà Tiêu Vũ gặp ở kiếp trước cũng là nhìn thấy trong bộ phim điện ảnh truyền hình nào đó.
Đúng rồi, chính là trong bộ phim có bạch long vó ngựa hướng về phía tây.
Người Tây Cương thích mặc quần áo có màu vàng và xanh lam, trông rất sặc sỡ.
Tóm lại, vừa nhìn thấy Tây Cương Vương, Tiêu Vũ cảm thấy hắn ta chính là kiểu người “sĩ diện”.
Tiêu Vũ nói: “Tiêu Vũ ra mắt Tây Cương Vương.”
Tây Cương Vương nhìn Tiêu Vũ: “Ngươi chính là Thái Bình Công chúa của Đại Ninh?”
Tiêu Vũ vội vàng nói: “Ngài gọi ta Tiêu Công chúa là được.”
Chủ yếu là vì danh hào Thái Bình Công chúa này quá lớn, dưới cái nhìn của Tiêu Vũ, Thái Bình Công chúa chân chính trong lịch sử ở kiếp trước có thể coi là một nữ nhân rất lợi hại.
Chút thành tích này của nàng không thể sánh bằng.
Đương nhiên, thời điểm phụ hoàng của Tiêu Vũ cho nàng phong hào này cũng chỉ hy vọng đơn giản, thiên hạ thái bình.
Giống như phong hào của Quý Hòa Công chúa, ban đầu cũng mang ý nghĩa hòa bình và là điều quý giá nhất.
“Tiêu Công chúa, ngươi đường xa đến đây, nhất định rất vất vả, ta đã cho người chuẩn bị yến tiệc để khoản đãi, mời người dời bước đến Yến Khách điện ở bên cạnh.” Ô Chuy nhìn Tiêu Vũ, khách sáo nói.
Ô Chuy lúc này nhìn thấy đoàn sứ giả là do một cô nương trẻ tuổi dẫn đầu, tuy rằng trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã có chút khinh thường.
Đến lúc Ô Chuy nhìn thấy Tô Lệ Nương ở bên cạnh Tiêu Vũ, hắn ta vô thức nhìn thêm vài lần.
Vẻ đẹp của Tô Lệ Nương rõ ràng như ban ngày.
Trước đây Tô Lệ Nương rất ít khi ra ngoài, sợ sắc đẹp của mình sẽ gây rắc rối.
Nhưng kể từ khi Tiêu thị mất nước, quan hệ của Tô Lệ Nương và Tiêu Vũ trở nên thân thiết hơn, Tô Lệ Nương không còn sợ hãi nữa.
Có Công chúa ở đây! Sẽ không để nàng ta xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa... Nàng ấy cũng phát hiện ra rằng, không thể cứ vì chuyện nhỏ mà bỏ qua chuyện lớn.
Nhan sắc của nàng ấy không phải lỗi của nàng, chẳng lẽ lại bởi vì nhan sắc này mà mãi mãi không ra khỏi cửa?
Nếu như có người nào đó có ý đồ xấu xa với nàng ấy, thì cũng là do người đó có lòng bất chính.
Ô Chuy cũng chú ý đến Tiêu Nguyên Cảnh.
Biết đây là tiểu điện hạ của Đại Ninh, nhưng hắn ta không để trong lòng... Dù sao tuổi của Tiêu Nguyên Cảnh cũng còn nhỏ, hơn nữa luôn không nói gì, chỉ im lặng đi theo phía sau Tiêu Vũ, thoạt nhìn chẳng có chút uy hiếp nào.
Tiêu Vũ nói: “Đa tạ ý tốt của Vương thượng, chỉ là, ta không thể đi gặp cô cô của ta – Quý Hòa Công chúa trước sao?”
“Ngươi đang nói đến Quý Hòa ái phi sao? Một lúc nữa nàng ấy sẽ đến đây, vẫn mời Công chúa đến dự tiệc trước.” Ô Chuy mỉm cười.
Tiêu Vũ khách sáo nói: “Đa tạ.”
Tiêu Vũ dẫn theo mọi người đi đến cung điện bên cạnh.
Lúc này đã có ca cơ vũ cơ ca múa bên trong, hai bên bày rất nhiều bàn ghế.
Tiêu Vũ, Tô Lệ Nương, Tiêu Nguyên Cảnh ngồi cùng nhau.
Võ Vương, Thẩm Hàn Thu, còn có Sở Duyên và Tạ Vân Thịnh ngồi bên cạnh Tiêu Vũ.
Lúc này, Ô Chuy liếc nhìn Võ Vương: “Không ngờ tới hôm nay Vương gia của Ngụy quốc cũng đến Tây Cương của bọn ta, đây là vinh dự của Tây Cương.”
Võ Vương chắp tay nói: “Quấy rầy rồi.”
Võ Vương ít nói, cũng không muốn giọng khách át giọng chủ.
Hôm nay là ngày người Đại Ninh gặp Công chúa nhà mình, hắn ta là người Ngụy quốc, ở bên cạnh quan sát là được rồi.
Thấy Võ Vương không nói gì, trong lòng Ô Chuy thầm cân nhắc, có lẽ Võ Vương này cũng không có địa vị gì.
Cũng không đáng để trong lòng.
Ngay lúc mọi người đang ăn uống linh đình trong điện.
Có người đến thông truyền: “Quý Hòa Vương phi tới!”
Tiêu Vũ nghe thấy âm thanh, lập tức nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy Quý Hòa Công chúa mặc một thân y phục rực rỡ chậm rãi đi vào, trên người Quý Hòa Công chúa có không ít trang sức, thoạt nhìn phú quý khác thường.
Lúc này, Ô Chuy đứng lên, nghênh đón: “Ái phi.”
Vừa nói, Ô Chuy vừa vươn tay đến đỡ Quý Hòa, dìu Quý Hòa lên vị trí chủ vị.
Thời điểm Quý Hòa bước vào lập tức đảo mắt nhìn một vòng... Không nhìn thấy người quen thuộc nào, trong lúc nhất thời có hơi hoảng hốt.