.
Chương 796: Nuôi Ong Tay Áo
“Sau đó, Ô Phong thương tiếc đệ đệ, đưa đệ đệ về cung giáo dưỡng.”
“Ban đầu tưởng là tình huynh đệ sâu nặng, ai ngờ lại là nuôi ong tay áo!”
“Nửa năm trước, thân thể của phu quân ta bắt đầu yếu đi, chưa đầy một tháng đã qua đời, phu quân vốn khỏe mạnh, làm sao dễ dàng ngã bệnh như thế được chứ? Chắc chắn là bị đầu độc! Kẻ hạ độc này, khỏi cần nói cũng biết.”
“Theo lý thì vương vị của Tây Cương phải do nhi tử của ta kế vị, nhưng Ô Chuy lại giam cầm nhi tử của ta, trở thành tân vương, còn cưỡng ép ta làm phi!” Khi Quý Hòa Công chúa nói ra những lời này, giọng điệu cũng khá bình tĩnh.
Nhưng Tiêu Vũ vẫn có thể nghe ra sự bất lực của Quý Hòa.
Sắc mặt Tô Lệ Nương lạnh lùng: “Vậy người định làm thế nào?”
Quý Hòa khó hiểu nhìn Tô Lệ Nương.
Tô Lệ Nương tiếp tục nói: “Ý ta là, người muốn dẫn bọn nhỏ về Đại Ninh với bọn ta, hay bọn ta giành lấy vương vị Tây Cương, tặng cho nhi tử của người.”
Quý Hòa Công chúa nhìn Tô Lệ Nương, trong mắt đầy kinh ngạc, dường như cảm thấy Tô Lệ Nương quá ngây thơ rồi.
“Ô Chuy kia đã âm thầm bày mưu từ lâu, Tây Cương đã sớm nằm trong tầm khống chế của hắn.” Quý Hòa nói tiếp.
Tô Lệ Nương cười nói: “Văn Vũ gia phản quốc trước kia cũng âm mưu từ lâu mà?”
“Nhưng sau đó, giang sơn vẫn trở về tay Tiêu thị. Ta chỉ hỏi Công chúa chọn thế nào, còn lại... Công chúa không cần nhọc lòng lo lắng.” Tô Lệ Nương nói năng mạnh mẽ.
Tô Lệ Nương tất nhiên sẽ không nói khoác.
Lời này của nàng ấy là theo gợi ý trước đó của Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ biết, Quý Hòa Công chúa vẫn cảm thấy mình là vãn bối, cho nên không muốn tạo áp lực cho mình, rất nhiều chuyện cũng không nói ra.
Vì vậy nàng đã mượn miệng Tô Lệ Nương để truyền đạt ý định của nàng.
Quý Hòa nhìn Tô Lệ Nương trước mặt, tim đập thình thịch: “Thật sự có thể sao?”
Tô Lệ Nương nở nụ cười quyến rũ chúng sinh: “Quý Hòa Công chúa, có gì mà không thể chứ? Nếu bọn ta đã dám đến, tất nhiên sẽ dám làm.”
Đôi mắt Quý Hòa hơi ửng đỏ: “Bây giờ ta không dám nghĩ gì cả, ta chỉ muốn hài tử của ta bình yên thôi.”
Tô Lệ Nương gật đầu: “Có biết Vương tử và Công chúa đang ở đâu không?”
Quý Hòa nói tiếp: “Nếu ta biết thì đã sớm ra tay cứu giúp rồi.”
Quý Hòa làm Vương phi đã nhiều năm, cũng không thể không có cho mình chút thế lực riêng, hơn nữa những người đi theo phu quân của nàng ta năm xưa, bây giờ cũng đi theo nàng ta.
Chính vì không biết các con ở đâu, nên nàng ta mới bị người ta quản chế.
Tô Lệ Nương gật đầu: “Được, khi về ta sẽ nói với Công chúa, người chờ bọn ta tìm cách nhé.”
Tô Lệ Nương ra khỏi chỗ của Quý Hòa, Ô Chuy đã không còn ở đó nữa.
Có lẽ vì bị như vậy rồi nên không có hứng thú gì với Tô Lệ Nương nữa.
Thật ra... Dù Tô Lệ Nương xinh đẹp đến mấy, Ô Chuy cũng chẳng có chút hứng thú gì.
Sau khi bị thiến hóa học, hắn ta đã sớm mất hết ham muốn dục vọng rồi.
Một chiêu này của Tiêu Vũ gọi là giải quyết vấn đề tận gốc.
Thay vì phải đề phòng Ô Chuy có ý đồ gây rối với Tô Lệ Nương, thì chi bằng dẹp bỏ nguyên nhân tận gốc rễ.
Cứ như vậy, Tô Lệ Nương ra khỏi cung một cách thuận lợi.
Tiêu Vũ thông qua không gian đưa mắt nhìn theo Tô Lệ Nương rời đi, rồi nhìn sang Quý Hòa Công chúa, phát hiện tên Ô Chuy kia thật sự không có ý làm khó Quý Hòa Công chúa.
Lúc này nàng mới yên tâm.
Đêm đến.
Tiêu Vũ bắt đầu hành động.
Nàng lấy ra camera và thiết bị nghe lén có thể dùng, rồi lắp đặt khắp nơi.
Không chỉ trong tẩm cung, mà cả trên tường thành.
Điều này tương đương với việc các khu vực then chốt của cả vương thành đều nằm trong tay nàng. Thế này là Tiêu Vũ đã tự thiết lập thiên nhãn ở đây.
Chỉ tiếc các thiên nhãn này hơi lỏng lẻo, không có cách nào kết nối mạng.
Nhưng vẫn đủ dùng rồi.
Tiêu Vũ bây giờ siêng năng chịu khó rồi, ngày nào cũng đi thay thẻ nhớ.
Nhưng một mình nàng thật sự không thể xem hết các giám sát này được.
Vậy nên, nàng kéo Tô Lệ Nương và Tiêu Nguyên Cảnh đến cùng mình tìm tin tức quan trọng.
Đây là lần đầu hai người nhìn thấy hàng công nghệ cao.
Cả hai đều sững sờ.
“Đây là vật gì thế?” Tô Lệ Nương không tin vào mắt mình.
Tiêu Vũ nói: “Đây là pháp khí tiên gia, gọi là kính quá khứ, có thể nhìn thấy quá khứ.”
Tiêu Nguyên Cảnh cũng sợ ngây người: “Cái này... cô cô à, đồ này quá quý giá rồi, ta sợ làm hỏng mất.”