Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 798 - Chương 798: Trúng Độc

. Chương 798: Trúng Độc
Khi Tiêu Vũ xuất hiện, Ô Thạch và Ô Á nhìn thấy nhưng không nói gì, cũng không có biểu cảm gì, cứ tưởng nàng là người của Ô Chuy.

Tiêu Vũ vừa nói vừa giơ tay sờ về phía dây thừng: “Ta phụng lệnh mẫu phi của các ngươi đến cứu các ngươi đây.”

“Đừng!” Ô Thạch và Ô Á đồng thanh hét lên.

Tiêu Vũ ngây ngẩn cả người.

“Không muốn đi với ta à?” Tiêu Vũ hỏi.

Ô Thạch lập tức nói: “Dây thừng này có độc!”

“Sao ngươi không nói sớm?” Tiêu Vũ nhíu mày nói.

Hai người rất ấm ức: “Ngoài kia không có tiếng đánh nhau, ai biết ngươi không phải là người tới hành hình chứ.”

Chủ yếu là Tiêu Vũ cũng không nói sớm là đến cứu người mà!

Khi họ biết trước mặt là người một nhà thì đã lên tiếng ngăn cản ngay.

Nhưng vẫn chậm một bước.

Tiêu Vũ dùng tay trái sờ cánh tay phải của mình: “Ta bị làm sao vậy?”

Mắt Ô Á đỏ hoe: “Đây là Cương Trùng Cổ, ngươi chạm vào là trúng cổ rồi.”

“Ngươi bị hai huynh muội bọn ta liên lụy rồi.” Ô Á rất áy náy.

“Mẹ nó chứ.” Tiêu Vũ khẽ cử động nhưng phát hiện chân cũng không nhúc nhích được.

Tâm niệm của nàng vừa động, định dịch chuyển thẳng vào không gian.

Lần này hay đấy...

Không gian.

Thế mà cũng không vào được nữa.

Tiêu Vũ hối hận muốn tái xanh ruột gan, không gian lúc nào không nâng cấp mà lại nâng cấp bây giờ!

Là lỗi của nàng, thời gian gần đây không gian không nâng cấp nên nàng thả lỏng cảnh giác!

Ô Á gấp muốn khóc: “Bây giờ phải làm sao đây?”

Ô Thạch bình tĩnh hơn một chút, nhưng... dù có bình tĩnh đến đâu cũng vô dụng, hai mắt hắn ta đỏ ngầu, ước gì có thể tự mình cởi dây thừng đi cứu người.

Nhưng Tiêu Vũ đã bị trúng độc.

Hai huynh muội bọn họ chắc chắn cũng bị.

Thấy người đã đến bước đường cùng.

Bên ngoài còn loáng thoáng nghe tiếng bước chân đang đến gần, ánh mắt Tiêu Vũ chợt rơi xuống lưng quần của mình...

Đúng rồi, trên lưng quần của nàng có một túi vải nhỏ, không lớn lắm, nhưng bên trong... là một nửa túi Càn Khôn Lưỡng Cực.

Đồ quan trọng như vậy Tiêu Vũ tất nhiên sẽ mang theo bên người, nhưng vì sợ Ngụy Ngọc Lâm đột nhiên chui ra từ không gian, nên nàng gấp túi Càn Khôn Lưỡng Cực lại, bỏ vào túi nhỏ mang theo.

Mặc dù có thể chứa người bên trong, nhưng túi rất mỏng nhẹ.

Cuộn tròn lại cũng không lớn, càng không nặng.

Tiêu Vũ xúc động đến nỗi muốn khóc, quả thật là trời không tuyệt đường người mà!

Núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi lại một làng!

Lúc này con Cương Trùng Cổ vẫn chưa kiểm soát hoàn toàn Tiêu Vũ, tuy tứ chi Tiêu Vũ đã bắt đầu tê dại, nhưng vẫn có thể cử động khó nhọc.

May là loại cổ trùng này cần một khoảng thời gian nhất định để phát tác, cũng không ảnh hưởng đến khả năng nói của Tiêu Vũ.

Vì vậy Tiêu Vũ nhìn Ô Thạch và Ô Á: “Lát nữa nếu hai người thấy chuyện kỳ lạ gì thì cứ coi như không thấy.”

“Người khác hỏi tại sao có cái túi đen này, hai người cứ nói không biết, không biết ai mang tới.” Tiêu Vũ nói.

Bị phát hiện có cái túi còn hơn là bị phát hiện có một người sống bên trong.

Nói rồi Tiêu Vũ chui vào trong túi.

Ô Thạch không nhịn được nói: “Ngươi chui vào như thế chỉ là tự lừa dối mình, người khác vẫn biết... Bên trong có người mà.”

Đột nhiên, cái túi đen phồng lên, rồi lại xẹp xuống, bên trong dường như không còn người nữa.

Ô Thạch và Ô Á trợn tròn mắt, nhìn cảnh tượng trước mặt với ánh mắt không thể tin.

Ai có thể nói cho họ biết đã xảy ra chuyện gì không? Người sống biến mất à?

Chính lúc đó, người bên ngoài đã đi vào.

“Vừa nãy ở đây có động tĩnh gì?” Người tuần tra lạnh lùng hỏi.

Ô Thạch mặt không cảm xúc: “Không có động tĩnh.”

Người đó đã giẫm thẳng lên cái túi đen, hoàn toàn không đáng để ý, chỉ là một miếng vải đen vô dụng.

Ô Á và Ô Thạch thấy chiếc túi vải đen vẫn không có phản ứng gì, trong lòng cảm thấy kỳ lạ lại kích thích.

Tất nhiên, Tiêu Vũ cũng được dịch chuyển tới một bên khác.

Tiêu Vũ nằm trong túi vải đen, mất hết sức lực, thậm chí không thể tự chui ra được.

Nàng cứ nằm thẳng cẳng như vậy.

Tiêu Vũ mở miệng gọi: “Ngụy Ngọc Lâm, ngươi có ở đó không?”

Một hồi tiếng xào xạc vang lên, đôi tay trắng như ngọc tháo mở miệng túi trước mặt Tiêu Vũ, rồi kéo đầu nàng ra ngoài.

Tiêu Vũ há mồm hít thở không khí trong lành.

Nàng vẫn biết cái túi này có bản lĩnh dịch chuyển người.

Nhưng bản thân nàng rất ít dùng thứ này, đặc biệt là dịch chuyển xa như thế này, cảm giác thật không dễ chịu.
Bình Luận (0)
Comment