.
Chương 800: Ngụy Ngọc Lâm Nuôi Ngoại Thất
Vì lúc này Tiêu Vũ đặt mình vào vị trí một người già, nghĩ tới có đứa con ngoan hiếu thảo chăm sóc bên giường.
May mắn là Ngụy Ngọc Lâm không biết thuật đọc tâm.
Nếu Ngụy Ngọc Lâm nghe được Tiêu Vũ nghĩ gì, chắc lúc này đã tưới nước trà này lên mặt nàng mất rồi.
Một bên thì chăm sóc vì yêu thương, một bên lại cảm thấy thiếu bóng một người con trưởng tốt!
Còn gì kỳ quái hơn nữa không?
Ngụy Ngọc Lâm vẫn rất tỉ mỉ, cho Tiêu Vũ uống nước xong, lại đưa điểm tâm qua.
Tiêu Vũ cảm thấy mình không giống bị trúng độc, mà là nằm đây dưỡng sinh vậy.
Lúc này các Thái y đã tới, Ngụy Ngọc Lâm đang định mời họ vào thì Tiêu Vũ nói: “Đợi đã, hạ rèm xuống đi.”
Ngụy Ngọc Lâm ngạc nhiên nhìn Tiêu Vũ: “Sao lại hạ rèm?”
Tiêu Vũ đen mặt: “Cô nam quả nữ, nếu để người khác thấy ta ở đây, thanh danh của ngươi sẽ mất sạch đấy. Ta không muốn chịu trách nhiệm đâu!”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Vũ, Ngụy Ngọc Lâm vừa bực vừa buồn cười.
Thứ Tiêu Vũ quan tâm không phải danh tiếng của mình mà là không muốn chịu trách nhiệm, suy nghĩ này thật thái quá.
Nhưng Ngụy Ngọc Lâm vẫn hạ rèm xuống.
Tiêu Vũ đưa một bàn tay ra ngoài.
Lúc này các Thái y tới, chỉ thấy bàn tay thon thả như ngọc, dù sao Tiêu Vũ cũng là một cô nương gia, tuy khi động đậy thì có thể như gió, nhưng khi yên tĩnh như thế này… Lúc này nàng cũng không thể nào không yên tĩnh không động đậy mà.
Tóm lại, nàng vẫn là một tiểu nữ nương mỏng manh, yếu đuối khi im lặng.
Từ Thái y nhìn thấy cảnh này thì sững người, Thái tử phủ có nữ nhân à? Chuyện gì xảy ra vậy?
Thảo nào Công chúa Đại Ninh không chịu gả về đây.
Hay là Thái tử đã nuôi ngoại thất từ trước?
Cũng không biết nữ tử này đã dùng phương pháp nào để dụ dỗ Thái tử.
Tiêu Vũ đâu biết mình đã là nhân vật trong cốt truyện mới trong mắt Thái y.
Cuối cùng Thái y vẫn bắt mạch cho Tiêu Vũ.
Một vài người lần lượt xem qua.
“Bị trúng Cương Trùng Cổ.” Một Thái y nói.
Tiêu Vũ rất muốn cất tiếng nói, nhưng sợ lộ danh tính của mình, thực ra nàng không quan tâm danh tiếng mà chủ yếu là quá mất mặt!
Nàng đường đường là Trộm Nồi Hiệp, giáo chủ Truyền Tiêu giáo, ít nhiều gì cũng hơi mất hình tượng!
Nếu để người ta biết nàng trúng độc, thật sự quá mất mặt mà!
Vì vậy Tiêu Vũ bóp cổ họng, thay đổi giọng nói: “Quả thật là Cương Trùng Cổ.”
Khi Tiêu Vũ nói, giọng điệu mỏng manh, nghe rất gượng gạo kệch cỡm.
Nói ngắn gọn là bóp giọng!
Ai từng nghe bóp giọng thì hiểu giọng Tiêu Vũ lúc này như thế nào.
Các Thái y nghe xong đều muốn chấn động sởn gai ốc, thầm nghĩ không ngờ Thái tử lại thích loại này... Thật lạ lùng.
“Cương Trùng Cổ này dễ giải.” Một Thái y nói.
“Giải như thế nào?” Ngụy Ngọc Lâm lập tức hỏi.
“Nhưng nguyên liệu giải độc không dễ kiếm, cần nhân sâm trăm năm, cỏ linh chi, còn có quán chúng trăm năm tuổi...” Thái y liệt kê vài loại thảo dược.
Đều là hàng có tuổi đời lâu.
Những thuốc này ngay cả trong quốc khố cũng không chắc có.
Trong lúc nhất thời, Thái y chợt buồn rầu.
Ai ngờ Ngụy Ngọc Lâm nghe vậy lập tức nói: “Thiết Sơn, lấy thuốc đến đây.”
Thiết Sơn vừa chứng kiến cảnh này, lúc này lại có chút bất đắc dĩ nói: “Thái tử, đó là thứ Tiêu Công chúa tặng ngài, giờ ngài lấy ra cứu một nữ nhân khác, Tiêu Công chúa biết sẽ không vui đâu!”
Tiêu Vũ biết là Thiết Sơn nói, trong lòng gửi tặng hắn ta một đóa hoa hồng nhỏ.
Chàng trai này, sáng suốt đấy!
Đợi nàng khỏe lại, sẽ tìm cách thưởng cho Thiết Sơn.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn về phía rèm che, cất giọng đầy thâm tình: “Lấy thuốc đến, cứu người.”
Thiết Sơn không hài lòng nhưng không dám không tuân lệnh Thái tử, chỉ có thể đi lấy.
Lúc này Tiêu Vũ đang cảm thán, quả nhiên! Làm người phải làm nhiều việc thiện, hồi trước nếu nàng không tặng Ngụy Ngọc Lâm nhiều thứ tốt, giờ Ngụy Ngọc Lâm muốn cứu cũng sẽ khá rắc rối!
Thái y lấy thuốc xong, không dám nói nhiều, bắt đầu pha chế thuốc giải độc.
Tiêu Vũ nói: “Pha thêm một ít nữa.”
Trên mặt Thái y hiện lên chút mất kiên nhẫn: “Tại sao?”
“Còn người khác bị trúng độc.” Tiêu Vũ nói tiếp.
Thái y cảm thấy tức đến ngứa răng, cứu người là đúng nhưng dùng của hồi môn của Tiêu Công chúa cứu người khác thì không hay chút nào?
Đúng vậy, trong mắt Thái y, ngay cả vàng bạc châu báu cũng không quý bằng những dược liệu này, mà Tiêu Vũ đem tặng những thảo dược quý này, chỉ có thể coi là của hồi môn!
Chuyện thành thân với Công chúa thì tạm thời không đề cập đến rồi.
Sao còn không trả lại của hồi môn?