.
Chương 809: Ngươi Nghĩ Ta Là Loại Nữ Nhân Có Thể Mua Chuộc Bằng Tiền À
Đầu óc có hỏng không vậy? Vì năm ngàn lượng mà bán Thái tử Bắc Ngụy ư?
Trân Châu lập tức nói: “Vậy mười ngàn lượng!”
Tiêu Vũ: “...”
Tiêu Vũ tổng kết ra, đầu óc nữ nhân này có lẽ không tốt lắm.
Ngụy Lục nhỏ giọng nói: “Công tử, tiền nhiều thật đấy, nếu là ta, ta sẽ không giữ lương tâm nữa!”
Tiêu Vũ nhìn Trân Châu hỏi: “Ngươi nghĩ ta là loại nữ nhân có thể mua chuộc bằng tiền à?”
“Không phải sao? Nhìn bộ dạng nghèo kiết hủ lậu của ngươi, lấy tiền rồi sống tốt cuộc đời của mình, cũng có thể kiếm thêm vài tên tiểu bạch kiểm, ta chỉ muốn người trước mặt này, đến lúc đó chúng ta nước sông không phạm nước giếng, tốt biết mấy?” Trân Châu hỏi.
Tiêu Vũ lạnh lùng từ chối: “Vậy ngươi nghe cho rõ, cho dù ngươi cho ta một trăm ngàn lượng, hai trăm ngàn lượng, hay mấy triệu lượng, người này cũng không thể cho ngươi!”
“Ngươi rất giàu có rất giỏi, nhưng ta cũng không phải không có đồng xu nào, ít nhất, nuôi hắn thì nhất định đủ.” Tiêu Vũ liếc nhìn Ngụy Ngọc Lâm.
Ngụy Ngọc Lâm cảm thấy ánh mắt của Tiêu Vũ khá thâm thúy, giống như dao, nhìn khiến Ngụy Ngọc Lâm vô cùng chột dạ: “A Vũ, ta không cần nàng nuôi, ta kiếm tiền nuôi nàng.”
Ngụy Lục: “...”
Mau cứu bé với! Thái tử điện hạ cao quý của hắn ta sao lại thành ra như vậy!
Trân Châu nghe Ngụy Ngọc Lâm nói thế, sắc mặt tái mét vì tức giận: “Phu thê nghèo khổ trăm sự bi thương! Các ngươi không có tiền, cuộc sống chỉ có khổ sở, ở bên ta, vinh hoa phú quý bảo đảm cho ngươi hưởng thụ.”
Tiêu Vũ nói: “Ngươi làm sao biết hắn theo ta không có vinh hoa phú quý?”
“Hơn nữa, mặt ngươi đã có nếp nhăn rồi, còn nói ta xấu? Này, tặng miễn phí gương soi cho ngươi soi luôn.” Tiêu Vũ nói rồi lấy từ trong người ra một cái gương đưa qua.
Đối với Trân Châu, hành động như vậy của Tiêu Vũ quả thật là đòn tấn công trí mạng!
Giết người tru tâm!
Sắc mặt kiêu ngạo ban nãy của Trân Châu đã biến mất, sắc mặt tái mét: “Ngươi trẻ tuổi thì giỏi lắm à? Nhìn bộ dạng ti tiện của ngươi, chắc chắn là xuất thân thấp kém, dáng vẻ nghèo túng bần hàn!”
Tiêu Vũ gật đầu: “Thực tế thì trẻ tuổi rất giỏi đó.”
Nói tới đây, Tiêu Vũ kéo tay Ngụy Ngọc Lâm qua cạnh mình, khiêu khích nói: “Ngươi có biết, với một nữ nhân, đồ trang sức quý giá nhất là gì không?”
Trân Châu khó hiểu.
Tiêu Vũ tiếp tục nói: “Nhìn đi, ta có mỹ nam trị giá mười ngàn lượng, cho dù ngươi có nhiều tiền, trên người ngươi có thể mang trang sức trị giá mười ngàn lượng không?”
“Theo ta, ngươi mới thực sự nghèo kiết hủ lậu đấy.” Tiêu Vũ khẽ hừ một tiếng.
Ngụy Ngọc Lâm: “...”
Lúc này Ngụy Ngọc Lâm im lặng không nói gì, chủ yếu không biết phải nói gì.
Nếu Tiêu Vũ bị bắt nạt, hắn đương nhiên sẽ lên tiếng bảo vệ Tiêu Vũ, nhưng người quen Tiêu Vũ đều biết Tiêu Vũ có tính cách thế nào, Tiêu Vũ hoàn toàn không phải là người dễ bị ăn hiếp.
Thực sự đánh nhau sẽ không thua, về chuyện đấu võ mồm như thế này, Tiêu Vũ càng không thua.
Dù sao khi nói về bản lĩnh phun nước bọt thì mọi người đều gặp bất lợi với nàng.
Sắc mặt Trân Châu đỏ bừng, gần như bốc khói vì tức giận.
Giá nàng ta đưa ra, giờ đây trở thành tài sản khoe khoang của nha đầu này.
“Về xuất thân, thật ngại quá, kẻ bất tài này là Thái Bình Công chúa Đại Ninh, Tiêu Vũ.” Vẻ mặt Tiêu Vũ khiêm tốn nói.
“Còn vị này ư? Không khéo là Thái tử Ngụy quốc, Ngụy Ngọc Lâm đã đính ước từ nhỏ với ta rồi.” Tiêu Vũ giới thiệu.
Ngụy Ngọc Lâm nghe Tiêu Vũ mở miệng thừa nhận hôn ước của hai người, trong lòng có cảm xúc lẫn lộn, hắn biết, Tiêu Vũ làm vậy chỉ để khiêu khích chọc tức Trân Châu.
Nhưng... hắn nghe Tiêu Vũ nói như vậy, trong lòng vẫn không khỏi có chút ngọt ngào.
Toàn thân Trân Châu đều không ổn lắm.
Ngày thường nàng ta ở Đan Thành này hống hách quen rồi, thấy nam tử đẹp trai nào thì lập tức bỏ tiền mua về, chia rẽ phu thê người khác cũng là chuyện thường, trong quý phủ đã nuôi rất nhiều nam nhân.
Bây giờ đột nhiên va vào cái gai cứng Tiêu Vũ này.
Trong lúc nhất thời... lập tức bị lép vế.
Không chỉ lép vế, mà là thua đậm không đứng dậy nổi!
Ngụy Ngọc Lâm rất ôn hòa nói: “Trân Châu cô nương, sự ưu ái của ngươi ta không hưởng thụ nổi, xin nhường đường!”
Trân Châu nhìn hai người, cười khẩy nói: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là một Công chúa mất nước, một con tin năm xưa đấy à!”
“Ép gả, không có hạnh phúc, các ngươi thật đáng thương.” Trân Châu tiếp tục nói.
Trên mặt Tiêu Vũ đầy dấu chấm hỏi.