.
Chương 816: Tặng Trai Lơ
Quả là một bậc đại sư trong việc quản lý thời gian.
Tiêu Vũ tự hỏi rồi lại tự trả lời, bản thân nàng không làm được đến trình độ ấy.
Bởi vì Tiêu tiên đế có thể không ăn không ngủ, có thể hi sinh thời gian của mình để đi dỗ dành mọi người. Đương nhiên, cũng không ai ép ông ấy phải làm như vậy, là bản thân ông ấy thích thế, rồi chim đắm trong đó.
Đương nhiên, hậu quả cũng hết sức rõ ràng. Đó chính là cuối cùng Tiêu tiên đế đã thành tiên đế, tuy rằng không tính là chết sớm nhưng cũng vẫn tính là mất khi còn trẻ.
Nhưng Tiêu Vũ lại khác, Tiêu Vũ cảm thấy, bản thân mình vẫn còn muốn một ngày ăn ba bữa cơm thêm một bữa khuya, lúc rảnh rồi còn có thể ăn thêm chút sầu riêng, vải thiều, măng cụt và những loại hoa quả khác, sau đó còn ăn thêm ít cổ vịt cay, uống thêm ít coca cola.
Tất cả những điều ấy đều cần thời gian.
Hơn nữa ăn càng nhiều, số lần đi nhà vệ sinh cũng nhiều, đó không tính là thời gian sao?
Đã vậy, những việc này đều rất tiêu hao thể lực, nàng còn cần thời gian nghỉ ngơi nữa.
Không những thế nàng còn cần chút thời gian làm Trộm Nồi Hiệp, quản lý sơn trại và Truyền Tuyên giáo của mình, cũng không thể quên người ở Ninh Nam được...
Nói chung là nàng rất bận.
Nàng bận bịu đến mức ngay cả một nam nhân thôi cũng không thèm, chỉ muốn cô độc, lúc này bảo nàng tiêu thụ trai lơ thế nào được? Đó có khác nào muốn nàng mất khi còn trẻ?
Tiêu Vũ cảm thấy thế giới này vẫn vô cùng tươi đẹp, nàng vẫn chưa muốn bản thân lạnh người sớm như thế.
Thế nên nàng cảm thấy, mình cần phải nhanh chóng đi từ chối, bóp chết mối nguy hiểm từ trong trứng nước.
Lúc Tiêu Vũ đến, lập tức thấy cảnh Trân Châu ngồi ở đó, ước chừng có mười nam tử đứng cạnh.
Mười nam tử này mang phong cách khác nhau.
Có người ôm đàn theo phong cách văn nghệ, có người cầm kiếm theo phong cách giang hồ, còn có cả người cầm sách, chắc hẳn là người theo phong cách văn hóa...
Đương nhiên, cũng có người vô cùng đơn giản chỉ có cơ thể vạm vỡ cao to, theo Tiêu Vũ thấy, có lẽ người này theo phong cách của một mẫu nam.
Chưa kể, Tiêu Vũ còn không nhịn được nhìn... người vạm vỡ này tận mấy lần.
Ngụy Ngọc Lâm chú ý tới cảnh này, sắc mặt hắn hơi thay đổi.
Trước đó Tiêu Vũ đã nói dáng người của Thiết Sơn khá tốt, bây giờ lại liên tục nhìn người có dáng người cường tráng này, phải chăng Tiêu Vũ thích phong cách này?
Ngụy Ngọc Lâm cúi đầu nhìn bản thân một chút, eo thon vai nhỏ.
Bây giờ hắn đã cố gắng thay đổi hình ảnh gầy yếu của bản thân mình rồi.
Thế nhưng... sau nhiều năm giả bệnh đã giả thành quen, trong hành vi cử chỉ của hắn luôn khó tránh khỏi mang theo chút cảm giác bệnh tật, yếu đuối.
Nhưng cái quan trọng nhất là, chưa bàn đến chuyện khí chất trên người, về cơ bản hắn cũng không thể trở thành loại người tứ chi phát triển như vậy được.
Ngụy Lục khẽ nói: “Điện hạ, chắc Tiêu Công chúa sẽ không thích loại như vậy đâu nhỉ?”
Ngụy Ngọc Lâm thoáng nhìn Ngụy Lục một chút.
Ngụy Lục lập tức im bặt, không nói tiếng nào nữa.
Ngụy Lục cảm thấy, hai ngày nay công tử càng ngày càng không thích mình. Có phải hắn ta đã nói gì sai không?
Lúc trước, hắn ta từng rất giỏi trong việc làm hài lòng công tử.
Bây giờ thành ra như vậy, chắc không phải là... bị Thiết Sơn lây nhiễm đâu, nhỉ?
Dù sao đi nữa thì sự ngốc nghếch của Thiết Sơn khá dễ lây lan, chắc chắn là như vậy rồi.
Lúc này Thiết Sơn ở Ngụy đô đang nâng tạ sắt trong phòng mình.
Đây là thứ trước đó Tiêu Vũ cảm thấy Thiết Sơn mập quá nên mới đưa cho Thiết Sơn.
Nàng không có ý gì khác, chẳng qua là nàng cảm thấy tập thể hình nhiều một chút cũng chẳng phải chuyện độc hại gì. Nàng còn lên kế hoạch sau khi về Đại Ninh sẽ ban Công chúa lệnh để toàn dân nâng tạ sắt nữa cơ.
Khụ khụ, dù sắt có thể hơi đắt thật.
Thế nhưng nâng đá, nâng thùng nước, chắc cũng không vấn đề gì đâu nhỉ?
Bách tính của Ngụy quốc kia trông có vẻ cường tráng hơn bách tính của Đại Ninh rất nhiều.
Tiêu Vũ vẫn muốn bách tính của quốc gia mình cường tráng một chút, điều này có ích cho hậu thế.
Trân Châu nói với vẻ đắc chí: “Tiêu Công chúa, ngươi xem một chút, xem trong đây có người mình thích không? Nếu ngươi thích cả thì cứ giữ lại hết. Yên tâm, ta đã sai người dạy dỗ họ các quy tắc rồi. Chắc chắn bọn họ sẽ không gây phiền phức gì cho ngươi”
“Ai cũng xinh đẹp hiểu ý cả.” Trân Châu bổ sung.