.
Chương 818: A Vũ, Nàng Cảm Thấy Thế Nào
Tô Lệ Nương thoáng nhìn Võ Vương một chút.
Hoàng tử Ngụy đô tranh quyền đoạt thế, ai ai cũng có lòng nhiệt huyết riêng, cũng chẳng rõ vì sao lại nuôi ra được một gã to lớn, ngốc nghếch như Võ Vương này.
Đây cũng là nguyên nhân nàng ấy không chán ghét Võ Vương đến thế.
Có lẽ Võ Vương không bao giờ nghĩ tới chuyện, hắn ta tự thấy trên người mình có rất nhiều phẩm chất tốt đẹp, ví dụ như chính trực thiện lương, ví dụ như anh dũng thiện chiến, ví dụ như sức lực mạnh mẽ... nhưng điều khiến Tô Lệ Nương cảm thấy hắn ta không tệ lắm lại là sự ngu đần của hắn ta.
“A Vũ, nàng cảm thấy thế nào?” Ngụy Ngọc Lâm nhìn về phía Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ gật đầu như gà con mổ thóc: “Đúng đúng đúng, ta đã có người tốt nhất rồi nên đương nhiên sẽ không cần đến những trai lơ này.”
Trước tiên cứ đuổi được người đi đã rồi tính tiếp.
Hơn nữa, tuy rằng nàng và Trân Châu cũng được xem là tỷ muội nhưng nàng và Ngụy Ngọc Lâm mới là người một nhà, kiểu gì cũng phải cất nhắc người nhà mình trước, không thể khiến người nhà mình xấu hổ được.
Trân Châu hỏi: “Ngươi thật sự không muốn hả?”
Tiêu Vũ gật đầu: “Không muốn.”
Nam nhân quá phiền phức. Mang nhiều người như vậy về có khác nào tìm đường chết?
Trân Châu lại nhìn về phía Tô Lệ Nương: “Thế Lệ Nương, ngươi có muốn không?”
Tô Lệ Nương sợ hết hồn, nàng ấy còn chưa biết vì sao Trân Châu lại muốn tặng trai lơ cho mình.
Võ Vương đã tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khỏi: “Tiểu nương tử, ngươi bảo đám người này xếp hàng chờ đi.”
“Nếu như Lệ Nương muốn tìm nam nhân, ta là người xếp đầu tiên... Nếu như bọn họ không phục, có thể phóng ngựa đến đây đọ sức với ta.” Vừa nói chuyện Võ Vương vừa vung chùy sắt lên.
Không ai dám bước ra tranh tài.
Trên mặt những mỹ nam nọ viết rõ hai chữ không muốn, chỉ có những ai chán sống mới muốn đi tranh người với cái tên đại ngốc này.
Võ Vương tỏ ra vô cùng kiêu ngạo.
Hắn ta cao giọng nói: “Xem ra không có ai.”
Trân Châu nhìn về phía Võ Vương, nàng ta phát hiện tuy rằng Võ Vương này... ngu đần nhưng nếu nhìn kỹ cũng rất tuấn tú.
Ngoại hình của Ngụy Đế khá được, dung mạo các phi tần của Ngụy Đế cũng không hề tệ nên đương nhiên các Hoàng tử cũng không có gì xấu.
Có người nói khi còn bé, Võ Vương cưỡi ngựa bị ngựa hất ngã vỡ đầu nên mới hơi ngốc nghếch một tý.
Nhưng ngoại hình của hắn ta so với đám người thường vẫn tính là khá đẹp, nhất là cảm giác uy vũ nọ, là thứ mà người bình thường không có.
Đương nhiên Trân Châu không có gan tranh người với Tô Lệ Nương.
Chẳng qua là nàng ta cảm thấy, bản thân có tranh cũng không tranh nổi.
Vì thế nàng ta tỏ ra vô cùng hâm mộ nói: “Lệ Nương tỷ tỷ, ta thật sự hâm mộ ngươi vì được một nam tử oai hùng như Võ Vương yêu thích.”
Tiêu Vũ có thể cảm nhận được.
Nếu Trân Châu không thu bản tính của mình lại đôi chút thì có lẽ bây giờ nàng ta còn muốn ra tay với cả Võ Vương.
Tô Lệ Nương nói với vẻ thản nhiên: “Võ Vương này cũng khá lắm.”
Võ Vương bỗng dưng nhận được lời khen ngợi từ Tô Lệ Nương, lập tức phấn khởi như mở cờ trong bụng.
Trân Châu tỏ ra có chút tiếc nuối bảo: “Ngụy điện hạ và Võ Vương điện hạ đều rất khá nhưng ta phải nói để các ngươi biết không bị bọn họ gây khó dễ, nam nhân hay ghen cũng phải phải chuyện tốt.”
Nói xong lời này, Trân Châu lại bổ sung thêm một câu lời lẽ sâu xa: “Ngụy điện hạ, Võ Vương điện hạ, sau này hai người các ngươi phải tuân thủ nam đức...”
Nam đức?
Cái này là cái quái gì thế?
Võ Vương ngơ ngác nhìn sang.
Trân Châu chu đáo tặng họ hai cuốn sánh: “Các ngươi xem, đây là cuốn sách do chính tay ta biên soạn.”
“Tiếc rằng ta chỉ là một thương nhân. Nếu ta là một nữ tử, ta còn muốn thành lập Nữ Nhi quốc, nam tử ở nhà giúp phu nhân dạy dỗ hài tử, nữ tử ra ngoài kiếm tiền.” Trân Châu tiếp tục nói.
Đối với mọi người, suy nghĩ của Trân Châu chẳng khác nào ly kinh phản đạo*.
*Ly kinh phản đạo: rời xa chuẩn mực, đi ngược đạo đức.
Sau khi nhận được cuốn sách nọ, Ngụy Ngọc Lâm mở ra nhìn thoáng qua thì thấy câu đầu tiên trong đó viết: “Phu có thể không tài giỏi nhưng không được ghen tuông...”
Sau đó nữa có lẽ sẽ dạy cách để mọi người sống một cách hòa hợp với ba nghìn trai lơ.
Tiêu Vũ nhìn thấy, vội vã giật lấy cuốn sách đưa cho Trân Châu: “Trân Châu tỷ tỷ, ta chân thành ghi nhớ lòng tốt của ngươi, thế nhưng ta thật sự không có phúc để hưởng thứ này.”