Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 826 - Chương 826: Đặc Biệt Hổ

. Chương 826: Đặc Biệt Hổ
Vừa rồi Bảo Ninh không ở lại xem kết cục cuối cùng, vì sợ bị người khác phát hiện nên nàng ta đã dẫn Yên Nhi rời khỏi nơi nguy hiểm trước.

“Cái thứ lòng muông dạ thú nhà ngươi, ta đã biết cả rồi, bây giờ ngươi giao Thành chủ ra đây, ta có thể tha mạng cho ngươi” Kẻ kia lạnh lùng nói.

“Nếu không ta sẽ bóp chết nữ nhi của ngươi trước, sau đó tiễn ngươi lên đường luôn.”

Bảo Ninh tái mặt: “Yên Nhi! Ngươi thả Yên Nhi ra!”

Thế nhưng kẻ kia càng dùng sức mạnh hơn.

Tiêu Vũ không thể nhịn thêm được nữa.

Nàng đang giữ người, muốn đòi người, cứ tới chỗ nàng là được.

“Gừ rào!”

Theo tiếng gầm của loài dã thú vang lên.

Một con hổ Đông Bắc chậm rãi bước ra từ chỗ tối.

Hổ Đông Bắc ở trong không gian được nuôi đến mức mập mạp, khỏe mạnh, da lông bóng loáng, mượt mà, khi nó bước đi mang theo cảm giác áp bức vô hình.

Ngay cả kẻ đang giữ Yên Nhi làm con tin cũng cảm thấy hơi sợ.

Đây là hổ đấy, lúc cắn người sẽ không phân biệt địch ta.

Nhìn thấy con hổ đang chạy về phía mình, kẻ đang giữ Yên Nhi bỗng cười lạnh một tiếng sau đó gã ta đẩy Yên Nhi về phía hổ Đông Bắc.

Mặt mày Yên Nhi tái mét, nàng ta muốn hét lên thật to nhưng vì sợ nên không phát ra được âm thanh nào.

Ai ngờ con hổ kia không những không há miệng mà khẽ di chuyển cơ thể to lớn, cõng Yên Nhi trên lưng mình.

Sau đó con hổ đột nhiên nhảy về phía xa, tới khi đến được chỗ an toàn nó mới ngừng lại, thả Yên Nhi xuống.

Sau đó, nó nằm xuống đất, kêu một tiếng: “Meo.”

Tiếng meo này lập tức khiến Yên Nhi nhớ tới con mèo nàng ta nuôi, nó cũng kêu như vậy, con hổ này không muốn ăn nàng ta thịt sao?

Sắc mặt của người vừa giữ Yên Nhi làm con tin lập tức trở nên lạnh lẽo, gã ta đang chuẩn bị ra tay.

Đột nhiên một bóng đen, bay vút qua, cào lên mặt gã ta một cái.

Đợi đến khi bóng đen kia đáp xuống đất, mọi người mới nhận ra nó là một con báo đen.

Một con hổ, một con báo đen xuất hiện khiến người ta quá bất ngờ.

Thuộc hạ của Bảo Ninh Công chúa đều cảm thấy không thể tin được, hỏi: “Công chúa điện hạ, người nuôi mãnh thú làm gì thế?”

Bảo Ninh Công chúa lắc đầu, đáp: “Không phải ta.”

Ngay khi Bảo Ninh Công chúa đang cảm thấy khó hiểu.

Tiêu Vũ đã nhẹ nhàng bước tới.

“Thái Bình Công chúa?” Bảo Ninh cau mày hỏi.

Tiêu Vũ...

Nàng vừa nghe thấy cái tên này đã cảm thấy xấu hổ đến mức ngón chân cắm xuống đất.

Thái Bình Công chúa chân chính là nhân vật cỡ nào kia chứ? Nàng chẳng qua cũng chỉ là một người bộp chộp ỷ vào việc có không gian và có chút bản lĩnh mà thôi.

Tiêu Vũ biết rất rõ vị trí của mình ở đâu.

Ít nhất là Tiêu Vũ chưa bao giờ cho rằng mình là một người thông minh.

“Bảo Ninh cô cô, là ta.”

Vừa nói xong câu đó, Tiêu Vũ lập tức bắt chuyện với hai thuộc hạ của mình: “Đặc Biệt Hổ, Đặc Biệt Hắc. Các ngươi lại đây.”

Hổ Đông Bắc và báo đen cùng nhau đi đến bên cạnh Tiêu Vũ, đứng hai bên trái phải của Tiêu Vũ đóng vai trò hộ pháp.

“Đây là...” Thuộc hạ bên cạnh Bảo Ninh, tên là Tô Mộ không nhịn được hỏi một câu.

Tiêu Vũ sờ đầu hổ, vuốt râu mép của báo đen, sau đó mới nói: “Hai đứa nó đều là thú cưng yêu thích của ta.”

Gần đây Tiêu Vũ rất thích nuôi thú cưng.

Đương nhiên, thú cưng của Tiêu Vũ đều là như vậy hoặc là mấy loài động vật như hồ ly.

Không thể trách Tiêu Vũ có cái nhìn phiến diện được, thế nhưng Tiêu Vũ thật sự không thể coi nhị sư huynh hơn ba trăm cân là thú cưng được.

Yên Nhi rất ngạc nhiên nhìn Tiêu Vũ.

Ban đầu nàng ta rất sợ hổ, thế nhưng sau khi biết con hổ không có địch ý với mình, nàng ta không còn cảm thấy sợ nữa.

Bây giờ lại thấy con hổ kia chẳng khác nào một con mèo lớn, nằm nhoài bên chân Tiêu Vũ, thậm chí nó còn dùng cái đầu to đầy lông của mình cọ vào quần của Tiêu Vũ, Yên Nhi hỏi: “Nó... nó không cắn người sao?”

Tiêu Vũ đáp: “Không cắn người.”

Tiêu Vũ không hề nói khoác.

Con hổ Đông Bắc này thật sự không cắn người.

Cho dù là là địch hay bạn, nó chỉ đang chơi trò dùng chiến thuật tâm lý thôi, vừa rồi nếu như kẻ kia không tránh đi, nó cũng sẽ không cắn người.

Bây giờ Đặc Biệt Hổ đã mở ra một chút linh trí.

Như không phải vì sinh tồn thì đến cả thỏ nó cũng không ăn.
Bình Luận (0)
Comment