Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 831 - Chương 831: Tô Nương Nương Thật Sự Không Suy Xét Một Chút Sao

. Chương 831: Tô Nương Nương Thật Sự Không Suy Xét Một Chút Sao
Tiêu Vũ và Tô Lệ Nương cùng với Tiêu Nguyên Cảnh đang ở trên xe ngựa.

Về phần Ngụy Ngọc Lâm? Ngụy Ngọc Lâm thì lại ngồi tại chỗ khống chế túi Càn Khôn Lưỡng Cực.

Tiêu Vũ cảm thán nói: “Nhìn Võ Vương như vậy khá là uy phong, Tô nương nương thật sự không suy xét một chút sao?”

Tô Lệ Nương liếc Tiêu Vũ một cái: “Ngươi thật sự không sợ cha ngươi bật nắp quan tài ra đánh ngươi một trận à.”

Làm gì có nữ nhi nào lại muốn tìm nhà chồng mới cho mẹ kế chứ?

Tiêu Nguyên Cảnh rất hâm mộ: “Võ Vương quả thật rất uy phong, ta cũng muốn bái sư.”

“Tô nương nương, ngươi qua đó bảo Võ Vương nhận ta làm đồ đệ được không?” Tiêu Nguyên Cảnh nhìn Tô Lệ Nương bằng ánh mắt đáng thương.

Tô Lệ Nương rất yêu thương Tiêu Nguyên Cảnh, vì vậy gật đầu: “Được rồi.”

Trên mặt Tiêu Nguyên Cảnh tràn ngập nụ cười.

Hiện tại Tiêu Nguyên Cảnh cũng ý thức được, mình đi theo cô cô tu hành... Hình như không có tiền đồ gì quá lớn, còn không bằng bái một vị sư phụ lợi hại.

Tiêu Vũ liếc Tiêu Nguyên Cảnh một cái.

Không ngờ tiểu tử này lại muốn tập võ.

Nhưng như vậy cũng tốt, miễn cho sau này lớn lên lại cảm thấy cô cô nàng đây không làm việc đàng hoàng, lừa gạt tiểu hài tử.

Bảo Ninh và Tô Mộ hai người hai mặt nhìn nhau.

Tô Mộ nhịn không được nói: “Công chúa, đây là quân cứu viện mà người đã liên lạc trước đây sao?”

Bảo Ninh lắc đầu nói: “Không phải.”

“Mấy người Ngụy quốc này, sao lại xuất hiện ở Cổ Trúc chúng ta, lặng yên không tiếng động như vậy thật là đáng sợ, cũng không biết là địch hay là bạn, nhưng dù có thế nào thì chuyện này cũng không bất lợi gì đối với chúng ta.” Tô Mộ phân tích.

Lúc này Tiêu Vũ đã cầm lấy một cái loa lớn, gào ra bên ngoài: “Bảo Ninh cô cô! Là ta! Ta tới giúp ngươi!”

Giọng nói của Tiêu Vũ, Bảo Ninh vô cùng quen thuộc.

Bảo Ninh Công chúa sửng sốt một chút, nói: “Đúng rồi, lần này Thái tử Ngụy quốc tới cùng với A Vũ, vị Thái tử kia và A Vũ đã có hôn ước từ trước.”

Tiêu Vũ có thể mời người được của Ngụy quốc, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Giọng của Bảo Ninh đương nhiên không to bằng Tiêu Vũ, nhưng vẫn phối hợp với Tiêu Vũ, cùng tấn công người của Mạc Sơn.

Lúc trước người của Mạc Sơn vây thành.

Hiện tại người của Mạc Sơn lại trở thành lớp nhân bánh quy bị kẹp bên trong.

Hai mặt đều là địch, tự nhiên rơi vào thế hạ phong.

Thẩm Hàn Thu đứng trên nóc xe ngựa của Tiêu Vũ, giương cung kéo tên.

Nhắm ngay mấy thuộc hạ đắc lực của Mạc Sơn.

Về phần Võ Vương? Vị này là một tuyển thủ có khí thế ngất trời, tư thái cắn nuốt vạn dặm, quay quay đại thiết chùy tiến lên đập lia lịa, không ai có thể ngăn cản.

Trực tiếp bắt được Mạc Sơn.

Cứ như vậy, thắng bại đã rõ ràng.

Các tướng sĩ Ngụy quốc rửa sạch chiến trường, sau đó tự giác chia làm hai hàng, lối ở giữa có thể cho người đi qua.

Bảo Ninh được Tô Mộ hộ tống, bước ra khỏi thành.

Tiêu Vũ xuống xe ngựa.

“Cô cô!”

Lúc này Bảo Ninh không biết nên nói gì cho phải.

Nàng ta há miệng, muốn nói một câu cảm ơn, nhưng lại biết, lời cảm ơn này cũng quá nông cạn.

Trong mắt Bảo Ninh hiện lên nước mắt.

Tiêu Vũ dịu dàng nói: “Cô cô, ngươi đừng khóc, sau này ngươi còn phải làm nữ vương của Cổ Trúc, khóc lem mắt sẽ khiến cho người ta cười chê!”

Bảo Ninh sửng sốt một chút: “Ta ư?”

Tiêu Vũ gật đầu: “Chúng ta chỉ hỗ trợ thôi, Cổ Trúc này cũng cần phải có người quản lý chứ? Đương nhiên, nếu cô cô ngươi không muốn, chúng ta trở về Đại Ninh, để cho đám người Cổ Trúc bọn họ tự mà nhọc lòng!”

Bảo Ninh suy nghĩ một chút rồi nói: “A Vũ, ta muốn làm nữ hoàng.”

Nàng ta muốn nắm giữ cuộc đời của mình.

Nàng ta muốn đứng trên đỉnh quyền lực!

Ai nói nữ tử không bằng nam nhân!

Nàng ta muốn làm nữ hoàng, sống ra dáng ra hình.

Nữ nhi của nàng ta, chính là nữ Thái tử tương lai!

Tiêu Vũ thấy Bảo Ninh đồng ý, cười nói: “Vậy cô cô, ngươi có thể đồng ý thêm với ta một chuyện được không?”

Lúc này đừng nói là đồng ý thêm với Tiêu Vũ một chuyện mà dù có là mười chuyện Bảo Ninh cũng không có ý kiến gì.

Vì thế Tiêu Vũ kể chuyện liên minh ốc đảo ra.

Bảo Ninh nghe xong cái hiểu cái không, nhưng vẫn tổng kết được: “Chuyện này rất có lợi đối với quốc gia bọn ta!”

Đây không phải là yêu cầu! Mà là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống!

Mọi chuyện cứ được quyết định vui vẻ như vậy.
Bình Luận (0)
Comment