.
Chương 833: Máu Đỏ Sôi Trào
Tô Lệ Nương nhìn thoáng qua Võ Vương, hỏi: “Võ Vương điện hạ dự định khi nào thì trở về Ngụy quốc?”
Võ Vương nghe vậy lại càng hoảng sợ: “Lệ Nương muốn ta sớm trở về sao?”
Tô Lệ Nương nói: “Vương gia của Ngụy quốc cứ ở mãi ở Đại Ninh có vẻ cũng không hay lắm?”
Võ Vương thản nhiên nhìn thoáng qua Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc Lâm, “Ngươi xem, Thái tử Ngụy quốc chúng ta còn ở đây!”
Ngụ ý chính là Thái tử vẫn còn ở đây, một Vương gia như mình ở đây thì càng không thành vấn đề.
Trong lúc nhất thời, Tô Lệ Nương cũng cảm thấy, không nói gì để phản bác.
Nếu để Hoàng đến Ngụy quốc biết rằng Thái tử và trưởng tử của mình làm chó săn cho người khác ở Ngụy quốc thì không biết sẽ có cảm giác thế nào đây.
Quý Hòa Công chúa sau khi rời xa quê hương nhiều năm, rốt cục... lại một lần nữa được đặt chân lên đất Đại Ninh.
Mắt nàng ta đẫm lệ.
Nước mắt nóng hổi lăn xuống gò má.
Máu đỏ sôi trào.
Đây là nhà của nàng ta! Đất nước của nàng ta! Nguồn cội của nàng ta!
Gió nhẹ thổi tới, không khí không nóng bức như ở Tây Cương, rất mát mẻ.
Cơn gió này cũng thổi bay đi sự lo lắng trong lòng Quý Hòa Công chúa.
Quý Hòa, lúc trước cho nàng ta phong hào này ý là dĩ hòa vi quý, hy vọng nàng ta có thể hòa hoãn cân bằng tốt mối quan hệ giữa hai quốc gia,, trở thành sợi dây ràng buộc giữa hai nước.
Tạo phúc cho xã tắc và dân chúng.
Nàng ta đã làm được.
Trong thời gian hai mươi năm Ô Chuy chưa soán quyền, nàng ta vẫn luôn là Vương phi ôn hòa thiện lương nhất Tây Cương.
Quan hệ hai nước, vẫn luôn rất tốt.
“Nương, đây là Đại Ninh sao?” Ô Á rất tò mò nhìn mọi thứ mới lại xung quanh.
Quý Hòa gật đầu nói: “Đúng vậy!”
“Sau khi về tới Đại Ninh, nhất định phải nghe lời A Vũ tỷ tỷ, không được gây rắc rối lại càng không được gây chuyện. Biết chưa.” Quý Hòa nhẹ giọng nói.
Ô Á gật đầu: “Người cứ yên tâm đi!”
Bất kể là Ô Á hay Yên Nhi, đều sùng bái Tiêu Vũ như thần tiên.
Trên thế giới này, sẽ có kiểu người không biết ơn giống như Tiêu Tiên Nhi, cũng sẽ có những người có ơn tất báo giống như Ô Á và Yên Nhi.
Mong muốn được trở về của Quý Hòa Công chúa giống như mũi tên, càng muốn trở lại hoàng thành.
Cho nên tốc độ bọn họ trở về cũng không tính là chậm.
Trong khoảng thời gian Tiêu Vũ không có ở đây, đường cao tốc... Đúng vậy, cái này gọi là đường cao tốc, chủ yếu là dùng để cho ngựa phi nước đại..
Một số khu vực đã được sửa chữa xong.
Hai người Tôn Đại và Tôn Nhị cũng không phụ sự tin tưởng của Tiêu Vũ.
Cầm kim đăng của Tiêu Vũ, bất kể là đào núi hay đục hang, đều vô cùng liền mạch lưu loát, cực kỳ thuần thục.
Hơn nữa toàn bộ binh sĩ Đại Ninh, đều đang vào giai đoạn ăn uống no đủ, binh hùng tướng mạnh, bên trong không dịch bệnh, bên ngoài không chiến sự, đang trong giai đoạn bất khả chiến bại.
Chuyện sửa đường này vừa hay có thể giúp các tướng sĩ giải phóng tinh lực dư thừa.
Tung hoành Đông Tây Nam Bắc, mạch đường xuyên qua mấy ngọn núi lớn, mạch lạc giống như lá cây nhanh chóng trải dài khắp đất Đại Yên.
Tốc độ trở về, vô hình trung nhanh hơn không ít.
Rất nhanh, đã tới Thịnh Kinh.
Dân chúng Thịnh Kinh, biết Tiêu Vũ đưa Quý Hòa Công chúa, cùng với hai vị Công chúa ngoại quốc Ô Á và Yên Nhi trở về, bắt đầu ra đường hoan nghênh.
Trong mắt mọi người, chuyện này vô cùng khó khăn, nhưng Tiêu Vũ không phí một binh một tốt mà đã làm được.
Tiêu Vũ hôm nay, ở trong lòng dân chúng Đại Ninh, đã giống như thần tiên hiển linh rồi.
Tiêu Dục đã sớm chuẩn bị tiệc rượu, nghênh đón mọi người.
Lần đầu tiên nhìn thấy Quý Hòa Công chúa, Tiêu Dục chắp tay hành lễ: “Cô cô, người vất vả rồi.”
Một câu “người vất vả rồi” này làm cho Quý Hòa Công chúa không nhịn được mà rơi lệ.
Cuộc sống của nàng ta ở Tây Cương cũng không phải chuyện gì cũng được như ý, nàng ta có thể tiếp tục kiên trì là bởi vì ý thức được trách nhiệm của mình. Vốn dĩ nàng ta cũng không mong rằng có ai có thể nhớ tới một Công chúa đã được gả đi hòa thân như mình.
Nhưng không ngờ rằng, Tiêu Vũ nhớ, Tiêu Dục nhớ, các thần tử Đại Ninh nhớ rõ, dân chúng cũng nhớ rõ!
Lúc này trong lòng Quý Hòa như có một dòng nước ấm tràn vào.
“Ta nghe A Vũ nói, hiện giờ ngươi đã là Nhiếp chính Vương, lễ nghi không thể bỏ, bái kiến Nhiếp chính Vương.” Quý Hòa Công chúa hành lễ.
Tiêu Dục bất đắc dĩ cười nói: “Danh hiệu Nhiếp chính Vương của ta cũng là A Vũ nhường cho đấy.”