.
Chương 861: Kết Cục Chết Sao
Tiêu Vũ kiềm chế tính tình của mình, không trực tiếp cho hắn ta một cái húc để hắn ta tỉnh táo lại.
Rất nhiều người gọi nàng là Công chúa, hoặc gọi nàng là tiên nữ, tiên cô, nữ thần tiên, lần đầu tiên có người gọi nàng là Dạ Xoa!
Nhất là người mình vừa mới cứu!
Đây không phải là… câu chuyện người nông dân và con rắn tái diễn sao?
Đúng vào lúc này có thứ gì đó phá không mà đến, Hải Nô lập tức chạy lên chắn.
Chưa từng nghĩ không biết nữ tử trước mắt này lấy đâu ra một chiếc nồi sắt, hất ra bên ngoài, trực tiếp chặn ám tiễn lại.
Một tiếng choang giòn tan.
Trên nồi sắt chỉ có một vết xước nho nhỏ.
Tiêu Vũ vô cùng hài lòng: “Nồi sắt Chương huyện! Nổi danh thiên hạ!”
Quả nhiên vừa mỏng vừa nhẹ lại còn bền.
Chỉ đáng tiếc, thời cổ đại không có phần mềm bán hàng, nếu không nàng thực sự muốn làm người đại diện nồi sắt Chương huyện!
Lời quảng cáo là: Nồi tốt, không sợ ám tiễn, nồi chiến đấu trong các loại nồi, xứng đáng để bạn sở hữu.
Trên thuyền người Oa có người hét lên, nói tiếng Đại Ninh.
“Phong Hải chủ, các ngươi đã bị bao vây rồi! Mau chóng đầu hàng còn có con đường sống!”
Hải Nô nghe thấy câu này, tức giận nói: “Đào Sơn, ngươi là thứ không có lương tâm, khi xưa Hải chủ thu nhận ngươi, nhưng ngươi lại cấu kết với người Oa! Thực sự đáng chết!”
Tiêu Vũ nghe hiểu rồi, người trên thuyền là người Đại Ninh.
Thế nên…
Đây là phản đồ.
“Hải chủ, chúng ta nên làm thế nào?” Hải Nô hỏi.
Lúc này Phong Hải chủ đã lấy lại tinh thần, nhớ đến trong lúc mình mê mang hình như có người kéo mình lên, chắc là vị cô nương trước mặt này.
Thế là Phong Hải chủ nói: “Cô nương, chuyện hôm nay không liên quan đến ngươi, ta e là khó trốn kiếp này, nhưng liên lụy đến cô nương là ta không tốt, cô nương bơi giỏi, không biết cô nương có cách nào trốn thoát không? Chạy trước đi!”
Tiêu Vũ thấy vậy thì hỏi: “Ngươi là Phong Hải chủ đúng không?”
Không phải lần đầu tiên Tiêu Vũ nghe thấy cái tên này.
Trước kia khi những chỗ xung quanh chưa có người Oa, cũng có rất nhiều hải tặc.
Phong gia này, vốn là mua bán làm ăn trên biển.
Nhưng sau đó thường xuyên bị cướp, cộng thêm việc triều đình ra lệnh cấm biển, khiến chuyện làm ăn của Phong gia không thể tiếp tục.
Thế nên… Phong gia ra một quyết định to gan.
Đánh không lại thì gia nhập!
Cả Phong gia chiếm một hòn đảo trên biển, xưng vương xưng bá.
So với những hải tặc khác, Phong gia coi như có lương tâm, thu một ít thuế cá, tuy rằng không hợp pháp, nhưng dưới một mức độ nào đó mà nói cũng bảo vệ thuyền hàng cho các ngư dân.
Thậm chí còn chỉnh đốn những nhóm hải tặc lớn nhỏ xung quanh.
Trở thành lão đại của vùng này.
Nên mới có danh tiếng Hải chủ.
Phong Hải chủ khoảng ba mươi năm, ba mươi sáu tuổi, người thường xuyên ra biển bình thường đều có nước da ngăm đen, nhưng vị Hải chủ này lại rất trắng.
Cho người ta một cảm giác cao thâm khó đoán đến lạ.
Phong Hải chủ gật đầu: “Không biết nên xưng hô với cô nương thế nào?”
Tiêu Vũ mở miệng nói ngay: “Ta tên Tiêu Bát.”
Đã lâu rồi không dùng cái tên này, có hơi xa lạ.
“Tiêu Bát cô nương, những lời ta nói khi nãy ngươi nghe rồi chứ? Đám người này đều là người Oa, sẽ không dễ dàng buông tha cho ta.” Phong Hải chủ trầm giọng, nói.
Tiêu Vũ lại ung dung ngồi xuống: “Vậy thì ta càng không thể đi như vậy.”
Phong Hải chủ khuyên không nổi Tiêu Vũ, thì nói: “Hải Nô, ngươi phụ trách bảo vệ vị cô nương này.”
Nói xong Phong Hải chủ cầm lấy một cây sáo bạch ngọc, tiếng sáo truyền ra.
Xa xa có một đàn cá heo nhảy lên mặt nước, nhanh chóng bơi về hướng gió.
Tiêu Vũ nhìn thấy cảnh này thì sững người.
Phong Hải chủ này còn lợi hại hơn nhiều so với nàng nghĩ.
Nhưng Phong Hải chủ vừa mới tỉnh lại, hơi thở không đủ, thỉnh thoảng tiếng sáo sẽ đứt đoạn.
Nhưng đã không còn quan trọng, đám cá heo này đã xông đến rồi.
“Bỏ thuyền, đám cá heo này sẽ nghĩ cách đưa chúng ta về đảo, nếu như may mắn, có lẽ… sẽ có cơ hội sống.”
Nói xong Phong Hải chủ lại nói: “Tiêu Bát cô nương, ngươi đừng sợ, đám cá heo này sẽ không hại người, ngươi chỉ cần nhảy xuống dưới.”
Hình như đám cá heo này đã được thuần dưỡng, hoặc là hiểu tính người, nhìn đúng là sẽ không làm con người bị thương, hơn nữa, nghe nói bản thân cá heo là một con vật có trí thông minh rất cao, là bạn tốt của con người.
Sau khi xuống nước, đương nhiên sẽ bảo vệ bọn họ.
Nhưng cũng không thể đảm bảo người xuống nước sẽ hoàn toàn sống sót.
Tiêu Vũ nói: “Mọi người đừng vội.”
“Chuyện đến nước này, không thể không vội!” Trong lúc nói chuyện đã có người nhảy xuống dưới.