.
Chương 863: Lợn Trên Biển
Nói xong, Thiết Sơn lại nói: “Các huynh đệ, điện hạ đã dặn từ trước, đây là Thái tử phi của chúng ta, Thái tử phi muốn làm gì thì chúng ta làm đấy!”
Tiêu Vũ nhìn mọi người một cái.
Tuy rằng xưng hô Thái tử phi này… có hơi khiến người ta không dễ chấp nhận.
Nhưng nàng có thể cảm nhận được sự tôn trọng của mọi người đối với nàng xuất phát từ nội tâm.
Trên thực tế, nàng và những người Ngụy quốc này cũng không có bao nhiêu giao tình, những người này tôn trọng nàng hẳn là do Ngụy Ngọc Lâm đã nói gì đó.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Vũ có một cảm giác khác lạ.
Hình như ở một nơi mà nàng không nhìn thấy Ngụy Ngọc Lâm đã lặng lẽ làm rất nhiều chuyện vì nàng.
Có những cao thủ này giúp đỡ.
Thế cuộc được khống chế một cách thuận lợi.
Tất cả người Oa đều bị trói lại.
Số người này của Ngụy Ngọc Lâm, có một số là thủy quân biết lái thuyền.
Chắc hẳn là do Ngụy Ngọc Lâm triệu tập đến từ mấy hôm trước.
Thế nên… mấy chiếc thuyền này, cũng có người lái rồi.
Tiêu Vũ căn dặn: “Bốn con thuyền khác áp giải người Oa trở về.”
“Còn chiếc thuyền này của ta, đi theo hướng này.” Tiêu Vũ chỉ rõ một hướng.
Đây là thuyền của Hải Phong chủ người ta.
Trước đó Phong Hải chủ muốn dẫn nàng chạy, là bản thân nàng tự muốn ở lại nên Tiêu Vũ cũng không có ý kiến gì.
Bây giờ lấy lại được thuyền của người ra rồi, trả cho người ta cũng được.
Hơn nữa… Tiêu Vũ nghĩ rồi.
Sau này cần tăng cường bố phòng, không chỉ đề phòng người Oa, còn phải đề phòng hải tặc, vốn không phải người đại gian đại ác, nếu như có thể chiêu hàng, có những người quen thuộc với hải vực này, đối với triều đình là điều có ích.
Đừng thấy Tiêu Vũ cả ngày chỉ biết ăn chơi nhảy múa.
Nhưng trong lòng Tiêu Vũ cũng có chút nghĩ đến chính sự.
Đám người Phong Hải chủ đã được cá heo để trên một bãi đá ngầm.
Bãi đá ngầm này không lớn, thỉnh thoảng có sóng biển đánh tới.
Có không ít con cá heo bị thương, bọn nó đã không có cách nào đưa mọi người bơi tiếp rồi, nay chỉ đành cho người về báo tin, về phía bọn họ thì ở đây đợi.
Đúng vào lúc này, Hải Nô ngạc nhiên kêu lên: “Hải chủ, người xem! Kia là thuyền của chúng ta! Làm sao đây, hình như chúng ta bị phát hiện rồi!”
“Mua trứng tặng gà con…” Một giọng nói kì quái truyền tới.
Tiếp đó là tiếng xoẹt xoẹt.
Sau đó chính là giọng của Tiêu Vũ: “Phong Hải chủ! Đừng sợ! Ta là Tiêu Bát! Đến trả thuyền!”
Vẻ mặt của Hải Nô càng trở nên khó coi: “Bọn chúng bắt giữ Tiêu cô nương? Hay là nói, trước kia vị cô nương này đã là đồng bọn với bọn chúng?”
Có thể trước kia muốn dùng biện pháp mềm mỏng, nhưng không thành công, nên lần này mới dùng biện pháp cứng rắn.
Thấy những người này như chim sợ ná muốn nhảy xuống biển.
Tiêu Vũ vô cùng bất lực.
Một lúc lâu sau, Phong Hải chủ nói: “Sức lực của các huynh đệ sớm đã không chống đỡ được nữa rồi, bây giờ nhảy xuống nước chỉ còn con đường chết.”
“Vậy cũng không tốt hơn bị người Oa bắt!” Có người nói.
Phong Hải chủ cau mày: “Không đến giây phút cuối cùng chúng ta đừng từ bỏ.”
“Nói không chừng là viện quân tới rồi, còn có thể cứu chúng ta, thực sự đến bước đường vạn kiếp bất phục thì cũng chỉ là cái chết thôi! Có gì đáng sợ đâu!” Hải Nô nói theo.
“Cho dù chết, cũng phải kéo thêm hai người chết cùng!” Có người lại nói.
Đúng vào lúc này, con thuyền kia đến gần.
Tiêu Vũ đứng trên thuyền: “Phong Hải chủ, mọi người đừng căng thẳng!”
“Người trên thuyền này của ta không phải là người Oa!” Tiêu Vũ cười nói.
Hải Nô nhìn một cái, tổng kết nói: “Nhìn có vẻ thực sự không giống người Oa, người cao lớn… người Oa cao như vậy sao?”
Tiêu Vũ nghe thấy câu này thiếu chút nữa cười hẳn ra.
Lời này hình như là sự thật, nhưng… nghe có vẻ buồn cười thì phải làm sao?
Người Đại Ninh còn ổn, nhưng trên thuyền đều là người Ngụy quốc.
Trước kia Tiêu Vũ đã phát hiện ra, người Ngụy quốc vô cùng to lớn.
Nước nơi nào nuôi người như thế, người Ngụy quốc cao, cao hơn người Đại Ninh không ít, càng không nhắc đến đám người Oa này.
Thiết Sơn nói luôn: “Huynh đệ, ngươi thực sự rất có mắt nhìn đấy, nhanh chóng lên thuyền đi, đừng đứng đấy nữa, mệt lắm!”
Lời này của Thiết Sơn khiến cho mọi người càng thêm tin tưởng đây quả thực không phải người Oa.
Dù sao thì khi người Oa nói chuyện cũng quang quác, khiến người ta không hiểu lắm.
Phong Hải chủ còn hơi lo lắng: “Không biết các huynh đệ là thần thánh phương nào?”
“Bọn ta là người triều đình.” Thiết Sơn trả lời.