.
Chương 869: Mối Quan Hệ Đáng Sợ
Nhưng nay Phong Hải chủ xuất hiện, đặc biệt là sự nhiệt tình của Phong Hải chủ viết hết lên mặt, thể hiện bằng hành động, khiến cho Ngụy Ngọc Lâm có một cảm giác như gặp đại địch.
Có sự nguy hiểm khi nữ tử mình yêu có khả năng bị người ta cướp mất.
Sao Ngụy Ngọc Lâm có thể tiếp tục thờ ơ.
Thế là ánh mắt Ngụy Ngọc Lâm dừng trên người Bạch Tuyết.
Ngụy Ngọc Lâm xoay người lên ngựa.
Lần này không cần Ngụy Ngọc Lâm chủ động đi tìm Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ cưỡi con ngựa kia, cũng chính là Đặc Năng Lạp. Giây phút Đặc Năng Lạp nhìn thấy Bạch Tuyết, vó ngựa vung lên, cả người nó trở nên hưng phấn, lộc cộc chạy đến cạnh Bạch Tuyết.
Hai con ngựa sát lại gần nhau rồi.
Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc Lâm, giống như hai người kề vai ngồi cạnh nhau vậy.
Tiêu Vũ cực kỳ ngại ngùng kéo kéo bờm của Đặc Năng Lạp: “Đặc Năng Lạp, ngươi đủ rồi đấy!”
Lỗ tai của Đặc Năng Lạp lập tức cụp xuống, không phải tủi thân, mà là nó bày ra tư thế “không nghe không nghe, chó nhỏ niệm kinh”, bây giờ cho dù Thiên vương lão tử có đến, nó cũng phải ở chung thật tốt với Bạch Tuyết!
Ngựa của mình mất mặt quá đi mất.
Tiêu Vũ cực kì lúng túng: “Thật ngại quá… Đặc Năng Lạp làm vậy do nó thích Bạch Tuyết quá.”
Tiêu Vũ vừa ngẩng đầu thì đã thấy Ngụy Ngọc Lâm đang nhìn mình.
Trong mắt hắn có vài phần cảm xúc sâu đậm không nói thành lời.
“A Vũ.” Giọng nói của Ngụy Ngọc Lâm trầm khàn.
Tiêu Vũ mím mím môi, nàng luôn cảm thấy Ngụy Ngọc Lâm rất kỳ lạ.
Ngụy Ngọc Lâm nói: “A Vũ, nàng… nàng có thể đừng không cần ta nữa, được không?”
Tiêu Vũ nghe thấy câu này có hơi ngạc nhiên mà nhìn Ngụy Ngọc Lâm, vẻ mặt Ngụy Ngọc Lâm lúc này như tiểu tức phụ tức giận, còn bản thân mình như nam nhân đểu cáng bội tình bạc nghĩa, à không, mình là tra nữ.
Tiêu Vũ bất lực nói: “Ngụy Thái tử, ta… ta nói không cần ngươi lúc nào?”
“Ý của nàng là, sẽ không không cần ta?”
“Không phải, ý của ta là, hình như từ trước tới nay ta chưa từng cần ngươi mà?” Tiêu Vũ cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.
Khi hai người nói chuyện, Phong Hải chủ cưỡi ngựa đến.
Lúc này Phong Hải chủ đang cưỡi một con ngựa cái, con ngựa này cảm thấy hứng thú với Đặc Năng Lạp, lúc này nó đang sát lại gần Đặc Năng Lạp.
Thế nên, hai con ngựa đồng hành, bỗng biến thành ba con ngựa đồng hành.
Phong Hải chủ nói: “Ấy, ngại quá đi mất, con ngựa này của ta cứ đòi qua đây.”
Có một bóng đèn như Phong Hải chủ xuất hiện, chủ đề của Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc Lâm đã không tiện nói tiếp nữa rồi.
Phong Hải chủ tiếp tục nói: “Ngụy Thái tử, vừa nãy thật ngại quá, ta luôn bận chăm sóc A Vũ, thế nên không nói chuyện với ngươi, mong ngươi đừng để ý.”
Lời này của Phong Hải chủ bình thường không có gì lạ, nhưng trong lời nói đã có sự khiêu khích rồi.
Ngụy Ngọc Lâm dung túng cho Tiêu Vũ.
Nhưng Phong Hải chủ đã khiêu khích đến tận cửa nhà rồi.
Nếu Ngụy Ngọc Lâm còn không phản kích thì sao còn là nam nhân?
Chỉ nghe Ngụy Ngọc Lâm nói: “Phong Hải chủ, khi còn ở trên đảo phải cảm ơn ngươi đã chăm sóc cho vị hôn thê của ta.”
Đúng vậy, hôn ước của hai người vẫn còn.
Ngụy Ngọc Lâm nói như vậy đúng là không có vấn đề gì.
Phong Hải chủ cười rạng rỡ: “Ta biết giữa hai người có hôn ước, nhưng huynh đệ, ngươi nghe ta khuyên một câu, dưa ép thì không ngọt, duyên phận cưỡng ép không có hạnh phúc…”
“Rất nhiều năm về sau, chú trọng tự do yêu đương!” Phong Hải chủ nói tiếp.
Tiêu Vũ nghe thấy cô này thì vô thức nhìn Phong Hải chủ thêm một cái.
Tên này… sao lại biết việc tự do yêu đương?
Hơn nữa… rất nhiều năm sau?
Lời này nói ra lại khiến cho Tiêu Vũ cảm thấy không lẽ Phong Hải chủ cũng giống như mình? Xuyên không?
Tiêu Vũ chần chờ suy nghĩ, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi ra vấn đề đến từ sâu thẳm trong linh hồn: “Số lẻ thay đổi số chẵn giữ nguyên.*”
*Câu gốc là Kì biến ngẫu bất biến (Mẹo nhớ công thức lượng giác mở rộng). Nghĩa: nếu tham số K là số lẻ thì sin thành cos và cos thành sin. Nếu K là số chẵn thì tính chất của sin cos giữ nguyên như công thức ban đầu.
Phong Hải chủ sững sờ, nhìn Tiêu Vũ: “Hả?”
Tiêu Vũ có hơi thất vọng, không phải người xuyên không à… nhưng mà… nàng có hơi thất vọng, vốn tưởng có thể nhìn thấy đồng hương cơ.
Câu “số lẻ thay đổi số chẵn giữ nguyên, dấu xem góc phần tư” đây là ám hiệu mà đại quân xuyên không thường dùng.