.
Chương 87: Vạch Trần Bí Mật Của Thái Tử
Tay Vũ Văn Thành tiếp tục dùng sức, hắn ta rất muốn cứ thế bóp chết Văn Thanh Lan. Đúng lúc này, Văn Thanh Lan cầm lấy một cái ấm trà trên bàn, hung hăng đập xuống. Người dưới tình huống sắp chết có tiềm lực vô tận. Đập xuống một cái như vậy, Vũ Văn Thành đã bị đập tới mơ hồ.
Văn Thanh Lan xoay người lập tức hướng ra ngoài hét lên: “Có ai không! Có ai không!”
Chỉ trong chốc lát đã có một vài người tiến vào, những người này đều là người hồi môn Văn Thanh Lan mang tới, có thể nói là tâm phúc của Văn Thanh Lan.
Văn Thanh Lan thay đổi dáng vẻ khúm núm vừa rồi, trái lại lạnh lùng nhìn Vũ Văn Thành, uy hiếp: “Vũ Văn Thành, nếu phụ hoàng phát hiện sự bất thường trên cơ thể của ngươi, ngươi cảm thấy vị trí Thái tử này còn có thể là ngươi được sao?”
“Không nói tới việc ngươi còn có hai huynh đệ cùng cha khác mẹ, chỉ nói bây giờ phụ hoàng lại nạp sủng phi, đợi một thời gian nữa sinh thêm con trai là chuyện tất nhiên. Nếu ngươi không có Văn gia, ngươi cảm thấy ngươi sẽ là đối thủ của những người đó sao?” Giọng Văn Thanh Lan lạnh lùng nói.
Tiêu Vũ nghe vậy không nhịn được nhìn Văn Thanh Lan nhiều hơn. Văn Thanh Lan này cũng coi như là một nhân vật, sau khi nắm được nhược điểm của Vũ Văn Thành thì lập tức bắt đầu phản kích.
Có điều với Tiêu Vũ thì bất kể Vũ Văn Thành chiếm thế thượng phong hay là Văn Thanh Lan chiếm thế thượng phong, chỉ cần nhìn thấy hai người kia nội chiến, tâm trạng của nàng cũng sẽ không tệ.
Vũ Văn Thành vẻ mặt u ám nhìn Văn Thanh Lan: “Văn Thanh Lan, cuối cùng ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi đừng hòng vứt bỏ ta khỏi chiếc thuyền của ngươi! Ta nói cho ngươi biết, cho dù Văn phủ ta gặp nạn, ngươi cũng phải chìm chung!” Văn Thanh Lan cười lạnh.
Vũ Văn Thành nhìn Văn Thanh Lan, sát ý trong mắt dần dần tràn đầy. Có thể thấy Vũ Văn Thành muốn giết chết nàng ta. Hắn ta không muốn chừa đường lui cho mình nữa.
“Nếu ngươi dám di chuyển thì ta dám làm lớn chuyện này!” Văn Thanh Lan uy hiếp.
Vì sự an toàn của Thái tử phủ mà Vũ Văn Thành đã điều không ít hộ vệ đến phủ, hiện tại người trong Thái tử phủ không ít. Nếu Văn Thanh Lan thật sự bắt đầu làm lớn chuyện...
Vũ Văn Thành lập tức nở nụ cười: “Được rồi, Thanh Lan, chúng ta là người một nhà, cần gì phải giương cung bạt kiếm chứ?”
“Ta là vì quan tâm ngươi, thấy ngươi ở chung một chỗ với Thẩm Hàn Thu nên mới tức tới choáng váng đầu óc.” Giọng nói Vũ Văn Thành dịu dàng.
“Được rồi, Thanh Lan muội muội, tình cảm của hai người chúng ta thế nào, ngươi còn không biết sao?”
“Bây giờ đầu tiên ngươi bình tĩnh một chút, ta cũng bình tĩnh một chút, chúng ta nhất định không được trúng kế của kẻ gian.” Vũ Văn Thành nói xong đã muốn từ từ tiếp cận Văn Thanh Lan.
Nhưng Văn Thanh Lan hôm nay đâu còn tin tưởng Vũ Văn Thành nữa. Nàng ta lập tức đề phòng nói: “Ngươi cách xa ta một chút!”
“Được, ta không tới, trước tiên ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ngươi cũng phải nghĩ kỹ nếu ta xảy ra chuyện, vị trí Thái tử phi của ngươi khó giữ được, Văn gia các ngươi càng không có đường trở mình.” Vũ Văn Thành để lại một câu uy hiếp rồi rời khỏi nơi này.
Vũ Văn Thành trở lại phòng ngủ của mình rồi thì hoàn toàn không đè nén bản thân nữa, hắn ta bắt đầu điên cuồng ném đồ.
Tiêu Vũ biết tạm thời hai người kia không thể nào đánh nhau công khai, vì vậy thừa dịp rối ren rời khỏi Thái tử phủ. Trò hay đã gần như xem xong, nàng còn có chuyện quan trọng chưa làm. Nàng muốn tìm ra tung tích của hoàng tẩu.
Mấy ngày nay ngoại trừ xem kịch vui, Tiêu Vũ còn thăm dò được trong kinh có một tổ chức bí ẩn tên là Ám Ảnh lâu. Bên trong Ám Ảnh lâu hội tụ không ít cao thủ giang hồ.
Tiêu Vũ biết được từ chỗ Phúc Quý, lúc trước Thái tử phi và Tiểu Hoàng tôn có thể thuận lợi rời khỏi hoàng cung vẫn là nhờ sự trợ giúp của Ám Ảnh lâu này. Đương nhiên, điều này không có nghĩa Ám Ảnh lâu là người của hoàng tộc Tiêu thị, mà là Ám Ảnh lâu này vì tiền chuyện gì cũng có thể làm được.
Tiêu Vũ nghĩ, nếu như bây giờ vẫn còn có người biết tung tích của Thái tử phi và Tiểu Hoàng tôn thì đó chắc hẳn là người của Ám Ảnh lâu.
Lúc trước Thái tử thật lòng yêu thương Tiêu Vũ, huống chi khi Thái tử phi bỏ trốn còn nhớ tới nàng. Điều này khiến cho Tiêu Vũ dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể mặc kệ không quan tâm.
Hơn nữa chuyện vong quốc vừa xảy ra, vận mệnh của tộc Tiêu thị đã hoàn toàn bị trói chung một chỗ, có thể nói là có vinh cùng vinh, có hại cùng hại.