Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 877 - Chương 877: Vậy Chúng Ta Phải Làm Thế Nào

. Chương 877: Vậy Chúng Ta Phải Làm Thế Nào
“Quay thuyền? Chúng ta trở về như vậy ai sẽ tin? Quay về cũng khó thoát cái chết!” Đỗ Đằng nói tiếp.

“Vậy chúng ta phải làm thế nào?”

Đỗ Đằng trầm tư suy nghĩ, đương nhiên không dám trêu chọc thần linh mà mình mới thờ cúng, nhưng lại dám đâm sau lưng người của mình.

Nghĩ như vậy, Đỗ Đằng lập tức ra lệnh: “Đội một bước ra khỏi hàng!”

Người đội một nhìn Đỗ Đằng, chỉ thấy Đỗ Đằng nói: “Phục tùng mệnh lệnh, nhảy xuống!”

Những người thuộc đội một đều ngẩn ra, không ai muốn đi chịu chết.

Đỗ Đằng rút trường đao ra, trực tiếp kết liễu đội trưởng đội hai, sau đó nói: “Không muốn thấy máu thì nhảy xuống! Không thì càng đau khổ hơn!”

“Đắc tội Phi Đầu bà bà, chúng ta cũng không yên ổn!” Đỗ Đằng uy hiếp.

“Ta sẽ đối xử tử tế với người nhà của các ngươi!” Hắn ta lại bắt đầu dụ dỗ.

Tiêu Vũ thấy người của đội một đã bắt đầu ra tay với người của đội hai.

Cuối cùng người của đội hai phản rồi.

“Dựa vào đâu mà bọn ta phải chịu chết!”

“Đúng vậy!”

“Ra tay đi!”

“Dù gì đại tiên chỉ nói tế biển một nửa số người!”

“Số người còn lại đều có thể sống tiếp.”

Nhất thời, người trên vài chiếc thuyền đã bắt đầu nội loạn.

Các thuyền bắt đầu đụng vào nhau, người trên thuyền cũng bắt đầu ra ty với nhau.

Từ xưa đến nay, đám người này đối với người dân Đại Ninh không tính là tốt, ít nhiều thủ đoạn cũng có chút tàn nhẫn.

Nay… đối với người của mình càng tàn nhẫn hơn.

Tùm, tùm.

Không ngừng có người rơi xuống nước.

Tiêu Vũ ở trên hóng chuyện.

Không bao lâu sau, Đỗ Đằng lau trường đao trong tay, nói: “Đủ rồi, những người còn lại đủ rồi!”

Người giết đỏ cả mắt mới dừng lại.

Tiêu Vũ nói: “Các ngươi đi đi.”

“Phi Đầu bà bà, có thể phù hộ cho bọn ta lấy được vùng biển này không!”

“Vùng biển này có là gì? Có ta ở đây, cả Lâm Hải quận đều là vật trong túi.” Tiêu Vũ cao giọng nói.

Đỗ Đằng nhìn cái đầu trên không trung, ánh mắt tràn ngập sự sùng bái cuồng nhiệt: “Mong thần tiên chỉ điểm.”

“Các ngươi cứ đi nhanh như bay theo hướng này, lên bờ ở Hải Đới thôn thì sẽ có đáp án.” Tiêu Vũ cười híp mắt nói.

Một cơn sóng biển thổi qua, Tiêu Vũ nhân cơ hội này thu máy bay không người lái về, sau đó nhanh nhẹn dịch chuyển tức thời trở về.

Nàng phải chuẩn bị một món quà thật to để tiếp đón đám người Oa này, phải để cho bọn chúng biết cái gì gọi là một đi không trở lại, ai mới là người không thể trêu chọc.

Nếu điều binh ở Lâm Hải quận sẽ gây ra động tĩnh quá lớn. Tiêu Vũ còn chưa muốn gây ra sóng gió quá lớn ở Lâm Hải quận, nếu không sẽ dễ khiến lòng người hoảng sợ.

Thế nên, Tiêu Vũ nghĩ tới nghĩ lui, mượn người Ngụy quốc đến là tốt nhất. Những người này lặng lẽ tới, lặng lẽ đi, đối với Ngụy quốc và Đại Ninh đều không có ảnh hưởng.

Hơn nữa nàng sẽ cảm ơn bọn họ thật tử tế, cũng cho Ngụy quốc phúc lợi.

Suy cho cùng… lần nào Tiêu Vũ cũng không dùng không người của người ta.

Tuy rằng Ngụy Ngọc Lâm đã nhấn mạnh Ngụy quốc và Đại Ninh là đối tác làm ăn, không cần quà đáp lễ. Nhưng hiện nay Tiêu Vũ đã không còn là người bước đầu phục quốc cái gì cũng thiếu nữa rồi, Tiêu Vũ của khi đó khó tránh khỏi có hơi keo kiệt.

Dù sao thì cũng có cả một Đại Ninh đang đợi Tiêu Vũ hồi sinh.

Tiêu Vũ của hiện tại cũng coi như sung túc tiền bạc rồi.

Toàn bộ Đại Ninh đã bước vào vòng tuần hoàn phát triển.

Tiêu Vũ cũng không thiếu chút đồ này, nếu như có thể dẫn dắt quốc gia xung quanh làm giàu, thì cũng không có gì không ổn.

Đây là một thời đại mà vật chất cằn cỗi. Nếu như chỉ có một mình Đại Ninh sung túc còn hàng xóm xung quanh đều nghèo khó, Tiêu Vũ cảm thấy điều này đối với Đại Ninh mà nói không có gì tốt.

Hơn nữa trước kia Ngụy Ngọc Lâm đối với nàng khá nghĩa khí, nếu đã như vậy, nàng cũng không thể keo kiệt được, đúng không?

Người xưa nói có qua có lại mới toại lòng nhau, Tiêu Vũ hiểu.

Để Tiêu Vũ đánh hoặc tẩy não người khác thì Tiêu Vũ rất giỏi, nhưng bày binh đánh trận thực sự…thì Tiêu Vũ không có giỏi như vậy.

Nhưng chẳng phải Tiêu Vũ dẫn theo Bùi đại nhân đến đây rồi sao? Còn có Tống Kim Ngọc, hắn ta cũng là một người thông minh.

Thế nên Tiêu Vũ tìm hai người họ đến.

“Không bao lâu nữa người Oa sẽ lên bờ ở hướng này. Các ngươi nghĩ cách để phục kích, tốt nhất là một lưới tóm gọn, không mất một binh một tốt nào xử lý bọn chúng!” Tiêu Vũ nói.
Bình Luận (0)
Comment