.
Chương 9: Ta Muốn Tiêu Vũ
Có vẻ như Ngụy Ngọc Lâm đã nắm rõ tình hình hiện tại.
Dù sao hắn cũng là người Bắc Ngụy, nói như vậy chẳng khác nào người Bắc Ngụy thừa nhận sự tồn tại của vị tân đế là ông ta.
“Người đâu, ban ngồi!” Vũ Văn Phong vui vẻ nói.
Sau khi Ngụy Ngọc Lâm ngồi vào chỗ, mọi người lại lần nữa hướng sự chú ý về phía Tiêu Vũ.
“Trưởng Công chúa, sao nào? Không muốn múa à?” Thẩm Hàn Thu hỏi.
Ngụy Ngọc Lâm nhếch môi cười hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Có người thì thầm điều gì đó vào tai Ngụy Ngọc Lâm.
Ngụy Ngọc Lâm nghe xong, chắp tay nói: “Bệ hạ, hôm nay ta tới đây cũng là vì chuyện của Tiêu Vũ.”
“Sao thế? Chắc không phải ngươi vẫn còn tình xưa với Tiêu Vũ đấy chứ?” Thẩm Hàn Thu cười xùy một tiếng.
Ngụy Ngọc Lâm nở nụ cười: “Ta muốn mời Tiêu Vũ tới phủ ta làm khách, không biết bệ hạ có thể đồng ý không?”
Vũ Văn Phong có chút nghi hoặc: “Ồ?”
Ngụy Ngọc Lâm nói tiếp: “Nếu bệ hạ đồng ý, ta sẽ viết một phong thư cho Bắc Ngụy, yêu cầu Bắc Ngụy phái sứ thần đến chúc mừng bệ hạ đăng cơ.”
Cung biến của Vũ Văn Phong vốn danh không chính, ngôn không thuận, sợ nhất là không được người khác thừa nhận. Tuy rằng binh lực của Bắc Ngụy kia không bằng Đại Ninh triều, nhưng nếu được Bắc Ngụy tán thành, vô hình trung sẽ càng lộ rõ thân phận của ông ta.
Vũ Văn Phong hỏi: “Sẽ không phải hiền chất còn tình cảm với Tiêu Vũ như lời Thẩm đại nhân nói đó chứ? Nếu đã như vậy, ta bằng lòng làm chủ ban hôn cho các ngươi.”
Sắc mặt Tiêu Vũ trắng bệch. Con chó già Vũ Văn này ăn no rửng mỡ à? Không có gì khác để làm à? Mở mồm ngậm miệng là cứ muốn gả nàng ra ngoài.
Thực sự coi mình là bà mối đấy à?
Ngụy Ngọc Lâm hơi cụp mắt, vẻ mặt có phần u ám: “Đa tạ ý tốt của bệ hạ, nhưng ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ. Hiện tại ta mời Trưởng Công chúa đến phủ chỉ là muốn nói chuyện năm đó với Trưởng Công chúa.”
Nói đến đây, Ngụy Ngọc Lâm cười nói: “Ta vừa nghe nói bệ hạ muốn lưu đày nàng. Yên tâm, ba ngày nữa ta sẽ trả nàng lại.”
Khi Ngụy Ngọc Lâm nói ra lời này, trong tiếng cười của hắn đã mang theo mấy phần lạnh lùng.
Văn Thanh Lan ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, suy nghĩ của nàng ta thay đổi, nhẹ nhàng đẩy Vũ Văn Thành ở bên cạnh một cái.
Vũ Văn Thành do dự một chút, sau đó nói: “Phụ hoàng, chi bằng cứ đồng ý trước đi.”
Vũ Văn Phong cười nói: “Vậy thì cứ như lời ngươi nói đi.”
Cùng lắm chỉ là một Công chúa mất nước thôi, nếu có thể khiến Bắc Ngụy phục tùng ông ta giống như hoàng tộc Tiêu thị trước kia thì cũng đáng giá.
“Trưởng Công chúa, mời.” Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ, làm ra động tác mời.
Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng, đi theo Ngụy Ngọc Lâm ra ngoài.
Nàng biết nếu theo Ngụy Ngọc Lâm đi thì sẽ không có chuyện gì tốt, nhưng cũng tốt hơn ở lại đây nhảy múa cho mọi người xem.
Trên đường đến Ngụy Vương phủ, hai người ngồi cùng một chiếc xe ngựa.
Ngụy Ngọc Lâm nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn không có ý định để ý tới Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ quan sát hắn. Lông mi của hắn rất dài. Dáng vẻ à, quyến rũ xinh đẹp lại mang theo vẻ bệnh tật, toát lên một vẻ đẹp rũ rượi.
Chỉ đáng tiếc là một con ma ốm.
Trên đường đi, mỹ nhân bệnh tật không nói gì, còn Tiêu Vũ cũng sẽ không tự làm mình mất mặt.
Khi đến Ngụy Vương phủ, Tiêu Vũ vốn tưởng rằng vị hôn phu cũ sẽ làm khó mình nên nàng đã nghĩ ra rất nhiều cách để một kích chế địch, hạ gục Ngụy Ngọc Lâm.
Thế nhưng nàng lại phát hiện Ngụy Ngọc Lâm không hề để nàng vào mắt.
Thậm chí còn không bận tâm đến nàng.
Hắn chỉ tùy ý ra lệnh: “Nhốt người vào phòng chứa củi, không được cho ăn.”
Cứ như vậy, Tiêu Vũ bị nhốt trong một căn phòng chứa củi đổ nát.
Tay nàng khẽ động, trên tay đã có thêm vài món ăn nhẹ. Nàng vừa ngồi ăn vừa suy nghĩ về cuộc sống.
Xem ra sau ba ngày, số phận bị lưu đày của nàng không thể cứu vãn được. Thực ra nàng không hề có ý định thay đổi gì cả, hơn nữa còn rất mong chờ những ngày sau khi bị lưu đày.