.
Chương 909: Dùng Tường Thành Vây Quanh Thái Bình Dương
Gà vịt nàng nuôi, trứng đẻ ra cũng trở nên nhiều hơn. Trong hồ nước liên tục có cá từ trong hồ nhảy ra, nhìn dáng vẻ... mật độ cá cũng có sự gia tăng.
Tiêu Vũ suy nghĩ một cái đã đi lên hòn đảo.
Nàng phát hiện trái chín lúc trước đã biến mất không thấy bóng dáng, chắc là đã hoàn toàn tan ra hòa vào trong không gian rồi.
Xung quanh nhà cỏ tranh cũng không còn mùi thơm kỳ lạ lại ngọt ngào kia nữa.
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi tháo mặt nạ phòng độc xuống.
Không có chuyện kỳ lạ gì xảy ra.
Điều này khiến cho Tiêu Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ nàng đã khẳng định, thứ này tương đương với quả táo của Adam và Eva, có thể khiến vạn vật phát triển mạnh hơn!
Nhưng... nếu cô nam quả nữ ăn nhầm quả táo này.
Tiêu Vũ nghĩ tới gà mái không ngừng đẻ trứng kia.
Lòng còn sợ hãi!
Cũng may mình không tham ăn!
Nếu không lúc này nhất định phải một thai bốn đứa rồi!
Chỉ suy nghĩ một chút, bản thân một hơi mang thai một đám trẻ con, Tiêu Vũ cũng không nhịn được rùng mình một cái.
Hài tử... vẫn rất đáng yêu.
Nếu là lúc trước nhất định Tiêu Vũ sẽ nói không cưới không sinh xuân xanh vĩnh viễn dừng lại.
Nhưng hiện tại Tiêu Vũ cảm thấy mình vẫn không nên nói quá chắc chắn!
Đây là lời nói từ trải nghiệm thực tế!
Không nên nói chuyện quá chắc chắn, như vậy thì chờ đến lúc một vài tình huống đột phát thật sự xảy ra, nàng cũng sẽ không cảm thấy bị vả mặt!
Mặc dù trái cây kỳ lạ này đã mang đến cho Tiêu Vũ rất nhiều rắc rối.
Nhưng nhìn không gian phát triển hơn, tầng sinh thái càng thêm hoàn chỉnh, Tiêu Vũ vẫn rất vui mừng.
Mặc kệ thế nào, không gian có thể sử dụng bình thường là tốt rồi!
Chung quy cũng tốt hơn không thể sử dụng bình thường!
Tiêu Vũ ngủ trong không gian một giấc, ngày hôm sau tỉnh dậy đã thấy Ngụy Ngọc Lâm đang chờ mình ở ngoài cửa.
Ngụy Ngọc Lâm hỏi: “Cùng nhau dùng bữa sáng nhé?”
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút, hình như kiếp trước mấy cặp tình nhân yêu nhau đúng là sẽ cùng nhau ăn sáng.
Vì vậy Tiêu Vũ khẽ gật đầu: “Được, cùng nhau ăn sáng.”
Hôm nay đầu bếp mang tới bánh Tart trứng sầu riêng mà Tiêu Vũ thích ăn.
Tiêu Vũ ăn một hơi năm sáu cái.
Đợi đến khi ăn xong, Tiêu Vũ phát hiện Ngụy Ngọc Lâm vẫn luôn không động vào.
Phải nói lúc trước nàng cũng không để ý Ngụy Ngọc Lâm thích gì, thế nhưng hôm nay vừa nhìn như vậy... lúc này nàng mới chợt hiểu ra, hình như Ngụy Ngọc Lâm luôn không thích ăn sầu riêng cho lắm.
Mỗi lần mình đi đưa sầu riêng, Ngụy Ngọc Lâm đều chỉ nếm qua một chút.
Còn về Vũ Nhu Công chúa lại rất thích sầu riêng, có thể ăn cùng với mình.
Như vậy... bây giờ mình ăn sầu riêng, có phải không phù hợp lắm hay không?
Con người Tiêu Vũ lúc chưa yêu đương thì sẽ không cảm thấy gì, nhưng nếu đã thật sự định yêu đương với Ngụy Ngọc Lâm một chút thì nàng cũng không phải người không thèm nói lý không trả giá chút nào.
Suy nghĩ một chút nếu Ngụy Ngọc Lâm thích ăn tỏi, mỗi lần ăn tỏi xong đều tìm tới mình thân thiết, nàng cũng không chịu nổi!
Vậy không phải là nàng... cũng phải kiềm chế sự yêu thích của mình với sầu riêng một chút sao?
Tiêu Vũ nghĩ đi nghĩ lại thì không nhịn được nghĩ tới lời thề độc mà mình từng đưa ra.
Nàng đã nói thế nào ấy nhỉ?
Có phải là nói, nếu thật sự động lòng phàm thì trừng phạt nàng không thể thoải mái ăn sầu riêng hay không?
Tiêu Vũ nghĩ thì nghĩ vậy nhưng vẫn ăn thêm hai cái bánh Tart trứng vị sầu riêng. Ăn cũng ăn rồi, còn không bằng ăn thoải mái một chút!
Đợi đến khi ăn xong.
Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc Lâm cùng đi thị sát Hải Trường Thành của mình.
Lúc này đám người Oa đang cố gắng xây dựng Hải Trường Thanh mà Tiêu Vũ muốn.
Muốn hỏi Tiêu Vũ định xây tường thành này dài bao nhiêu? Tiêu Vũ tỏ vẻ... nếu như có thể, vây quanh Thái Bình Dương cũng rất tốt!
Dù sao loại chuyện hoang đường này cũng không cần mọi người động tay, để đám người Oa làm là được rồi!
Về phần khẩu phần lương thực của đám người Oa hả?
Cho một ít người Oa khác một ngọn núi hoang, để bọn họ đi khai hoang làm ruộng, cung cấp ăn uống cho những người Oa này.
Chủ yếu một cái lấy từ người Oa, một cái dùng cho người Oa!
Từ khi đám người Oa lên bờ, ngày tháng trôi qua không tồi, lúc này bọn họ đang hổn hển hổn hển mà khiêng tảng đá.
Bọn họ cũng muốn lười biếng lắm!
Nhưng người trông chừng bọn họ đều là dân chúng làng chài xung quanh.