.
Chương 911: Sóng Gió Càng Lớn, Cá Càng Quý
Tiêu Vũ lén lút nhìn Ngụy Ngọc Lâm, thấy vẻ mặt Ngụy Ngọc Lâm nghiêm túc, hình như không để bụng lời nói của Phong Hải chủ thì thở phào nhẹ nhõm.
Trước tình thế cực kỳ nghiêm trọng, không thể xuất hiện nội chiến được!
Bùi Kiêm rất am hiểu bày binh bố trận.
Điều chỉnh lại hết các tướng sĩ ở Lâm Hải quận và các vùng lân cận, ngay cả các tướng sĩ của Ngụy quốc cũng đều được điều tới.
Người thì rất nhiều... nhưng vấn đề cũng xuất hiện.
Chính là thuyền của bọn họ vẫn chưa làm xong.
Bây giờ tính toán đâu ra đấy, tính hết toàn bộ đội thuyền, lại tính cả mấy chiếc Tiêu Vũ vớt từ trong nước biển sau này cũng chỉ mới mười tám chiếc thuyền lớn, ba mươi chiếc thuyền hơi nhỏ một chút, tính cả thuyền của Phong Hải chủ cũng cùng lắm chỉ là gấp đôi mà thôi.
So với ngàn chiếc chiến thuyền của người Oa, quả thật chính là mưa bụi!
Nhưng không sao, nữ nhân của thế giới này... cuối cùng Tiêu Công chúa sẽ ra tay.
Nàng kêu các thần tử và các tướng sĩ đều tham gia vào chiến đấu, thứ nhất là sợ chuyện mình làm xảy ra sai sót, thứ hai cũng phải rèn luyện năng lực ứng chiến của mọi người, nàng cũng không thể canh giữ ở chỗ này mãi được đúng không?
Hơn nữa nàng có thể bảo vệ Lâm Hải quận thì không bảo vệ được chỗ khác.
Bốn phương tám hướng của Đại Ninh này đều có thể bị địch tập kích đấy!
Một mình nàng cũng không phân thân ra được.
Lần này... đúng lúc mượn cơ hội này luyện binh một chút.
Đội ngũ có kinh nghiệm thực chiến nhất định không giống với đội ngũ chưa từng tham gia chiến đấu.
Cho dù chỉ nhìn một cái... cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy tiến bộ!
Bùi Kiêm đang phụ trách sắp xếp các tướng sĩ.
Bản thân Tiêu Vũ thì muốn tới đáy biển.
Nàng định mò dưới đáy biển một lần.
Lúc trước khi nàng đi ngang qua một cùng biển, phát hiện bên dưới toàn là cầu gai.
Cầu gai này rất ngon, nhưng xử lý quá phiền phức, vì vậy Tiêu Vũ chỉ lấy mấy con nếm thử đồ tươi sống.
Về phần những con cầu gai bên dưới... Tiêu Vũ không định muốn.
Nhưng bây giờ... Tiêu Vũ quyết định vớt mấy con cầu gai dưới đáy biển này lên.
Tiêu Vũ đi lại trong biển, dứt khoát thu mấy con cầu gai này vào trong không gian.
Ngoại trừ cầu gai, còn có một chút đá vụn.
Sứa độc, Tiêu Vũ thấy gì thì thu cái đó.
Để nuôi dưỡng đám cầu gai và sứa độc này, Tiêu Vũ thậm chí làm một cái ao chứa nước ở trong không gian của mình.
Lúc này trên hạm đội của người Oa.
Cảnh Thôn cầm kính viễn vọng, nhìn về hướng Lâm Hải quận.
“Sắp đến nơi rồi.” Cảnh Thôn dùng tiếng Oa nói.
“Nhiếp chính vương đại nhân, lần này nhất định chúng ta có thể lấy được Lâm Hải quận! Rửa sạch nhục nhã!” Tùy tùng của Cảnh Thôn tiếp tục nói.
“Hình như phía trước có tàu của Đại Ninh.” Hoa tiêu bên cạnh Cảnh Thôn lập tức nói.
Cảnh Thôn cũng phát hiện, trên mặt mang theo vẻ tươi cười: “Vậy thì bắt bọn chúng khai đao đi!”
“Sóng gió... hình như lớn rồi.” Lại có người nói.
“Sóng gió càng lớn, cá càng quý.” Cảnh Thôn nhìn đội tàu phía trước mặt, đã xem đội tàu trước mặt thành cá béo mà mình nhất định phải có được rồi.
Lúc này bọn chúng nào biết được rằng, Tiêu Vũ đã ở gần bọn chúng.
Một trận sóng gió cuốn tới.
Có thứ gì đó rơi xuống như mưa.
“Bóng gai biển!” Có người Oa bị đâm một cái, kêu la thất thanh.
Tiêu Vũ nhìn dáng vẻ những người Oa kia giơ chân, rất muốn cười, kế tiếp hoàn toàn giải phóng bản thân.
Ném cả cầu gai và vỏ sầu riêng xuống chung.
Phải biết, lúc trước Tiêu Vũ từng dùng sầu riêng khao thưởng ba quân, vỏ sầu riêng ăn lúc đó Tiêu Vũ đều tích trữ lại.
Hơn nữa đám khỉ trong không gian của Tiêu Vũ cũng biết ăn sầu riêng, mấy cái vỏ này Tiêu Vũ cũng không lãng phí, chia riêng ra một chỗ để giữ, thời gian ngừng lại, bây giờ vẫn còn tươi đấy!
Đập loạn một trận bộp bộp.
Trên boong tàu không ai có thể chịu nổi.
Hoa tiêu bên trên cột buồm càng là đứng mũi chịu sào, bị đập tới mức phải bò vào trong khoang thuyền.
Nhưng cầu gai và vỏ sầu riêng luôn luôn có lúc dùng hết.
Tiêu Vũ thấy người bị mình đập quay về khoang thuyền.
Nàng cười lạnh một tiếng, bắt đầu thả tảng đá lên boong thuyền.
Đống đá này có cái Tiêu Vũ thu gom từ trong không gian ra, cũng có của hai huynh đệ Tôn gia đào hang đào đường lúc trước. Lúc trước Tiêu Vũ đi đường cao tốc mới của Đại Ninh đã phát hiện ven đường chất đống một ít đá lộn xộn.
Từng đống từng đống.
Nàng cảm thấy ảnh hưởng tới việc làm đẹp cho thành thị.
Vì vậy dứt khoát thu vào trong không gian luôn.