.
Chương 913: Nhất Định Không Thể!
Cảnh Thôn nói: “Ta thề với trời, nếu không hoàn thành chí nguyện to lớn, ta sẽ lấy cái chết tạ tội!”
Cảnh Thôn nói xong thì giơ tay lên.
Tuy rằng Tiêu Vũ không hiểu Cảnh Thôn bla bla nói gì.
Nhưng nàng lại thấy được động tác của Cảnh Thôn.
Vì vậy ào ào rào rào...
Không trung tự dưng xuất hiện một ít chất lỏng sền sêt mang theo mùi thối, rơi thẳng lên trên người của Cảnh Thôn.
Đúng thế.
Tiêu Vũ lại sử dụng vũ khí bí mật của mình, phân heo rồi!
Từ khi dân chúng Đại Ninh bắt đầu mở rộng việc làm ruộng, Tiêu Vũ đã tích trữ lại phân heo, dưới tình huống bình thường sẽ không dễ dàng sử dụng, định đến lúc đó cho các dân chúng dùng để bón ruộng.
Phân heo trong không gian này quả thật có hiệu quả còn tốt hơn phân hóa học urê.
Có thể cho hoa màu phát triển khỏe mạnh!
Nói một cách thái quá.
Đây không phải phân heo bình thường nữa.
Phải biết rằng heo trong không gian của Tiêu Vũ đều ăn nhân sâm, uống nước linh tuyền!
Nếu thật sự có người nào bệnh nguy kịch... ăn một miếng phân heo có thể cũng sẽ nâng cao tinh thần, sau đó ngồi dậy ăn hai chén cơm.
Tóm lại, bây giờ phân heo này ở chỗ Tiêu Vũ xem như thứ quý giá rồi.
Nếu không phải Tiêu Vũ nhìn tên Cảnh Thôn này cực kỳ chướng mắt, vốn dĩ nàng cũng không thể đổ thứ tốt này lên người của Cảnh Thôn, cho Cảnh Thôn tắm phân heo!
“Đây là cái gì?” Cảnh Thôn rất tức giận.
“Cái này.... hình như là phân... phân heo?” Có người nhỏ giọng nói.
Cảnh Thôn rút trường kiếm ra, thoáng cái đâm xuống: “Đây không phải phân heo!”
“Đây là... mưa ngọt trời giáng!” Cảnh Thôn trầm giọng nói.
Nếu để người ta biết mình bị phân heo xối cả người, uy nghiêm của mình ở đâu?
Vì vậy thứ kỳ lạ hôm nay nhất định không thể là phân heo!
Nhất định không thể!
Lúc này Tiêu Vũ không hiểu những kẻ này nói gì, nếu có thể nghe hiểu, Tiêu Vũ sẽ phát hiện... tên Cảnh Thôn này lại chỉ phân heo nói là mưa ngọt!
Quả thật còn tăng thêm một bậc so với vị tiền bối chỉ hươu bảo ngựa kia.
Tiêu Vũ làm xong chuyện này lại hơi mệt mỏi nên quyết định nghỉ ngơi một chút.
Nàng dứt khoát lên trên thuyền của Phong Hải chủ.
Lúc này đám người Thiết Sơn đang ở đây, Tiêu Vũ đã không có sức sử dụng không gian của mình dịch chuyển nữa mà là thông qua túi Càn Khôn Lưỡng Cực dịch chuyển tới Thái tử phủ ở Ngụy quốc.
Lúc này Ngụy Ngọc Lâm cũng đang ở Thái tử phủ.
Vừa rồi hắn vẫn luôn ở trên thuyền, nhưng vì chuyện điều binh nên hắn vừa mới trở về Ngụy đô một chuyến.
Lúc này Ngụy Ngọc Lâm vội vàng bận rộn, đang định dịch chuyển trở về.
Lập tức nhìn thấy Tiêu Vũ chui ra từ trong túi Càn Khôn Lưỡng Cực.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn thấy cảnh tượng này thì hỏi: “Công chúa?”
Không cần nhiều lời, Tiêu Vũ đã biết ý của Ngụy Ngọc Lâm, vì vậy nàng nói: “Ta muốn nghỉ ngơi một lát.”
Lần này nàng không muốn nghỉ ngơi trong không gian nữa.
Tuy rằng không gian có thể khiến người ta nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng cứ ra vào không gian hết lần này tới lần khác, đối với Tiêu Vũ luôn bận rộn vẫn có chút mệt mỏi.
Mà là bây giờ Tiêu Vũ muốn tìm người hầu hạ mình một chút.
Trong không gian, nếu dưới tình huống không sử dụng tinh thần lực, cái gì cũng phải đích thân ra tay lấy.
Vẫn rất mệt mỏi.
Lúc này Tiêu Vũ không hề có ý rời khỏi mà nằm thẳng lên giường của Ngụy Ngọc Lâm.
Cũng không phải lúc trước chưa từng nằm.
Hơn nữa hiện tại Ngụy Ngọc Lâm đã là người của mình rồi, nàng cứ như vậy đó!
Dù sao hôn cũng đã hôn rồi!
Dùng giường của Ngụy Ngọc Lâm một chút thì sao?
Suy nghĩ của Tiêu Công chúa cởi mở.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn thấy cảnh tượng này lại có chút đau lòng: “Công chúa, cho dù nàng cần nghỉ ngơi cũng cởi áo khoác đã, như vậy không mệt sao?”
Vẻ mặt Tiêu Vũ uể oải: “Không muốn nhúc nhích.”
Ngụy Ngọc Lâm bất đắc dĩ đi tới, giúp Tiêu Vũ cởi giày.
Trước khi Tiêu Vũ ngủ đã căn dặn một câu: “Nếu lát nữa tiền tuyến truyền tin tức tới, ngươi nhất định phải nói cho ta biết.”
Đây cũng là một trong những nguyên nhân nàng không vào trong không gian nghỉ ngơi.
Lỡ như ngủ quên, để những tên người Oa kia lợi dụng sơ hở tiến vào thì sao?
Nhưng ở chỗ Ngụy Ngọc Lâm, tiền tuyến có tin tức, Thiết Sơn truyền tin cho Ngụy Ngọc Lâm là được.
Chắc chắn nàng sẽ không để lỡ cái gì.
Ngụy Ngọc Lâm cầm chăn mỏng đắp cho Tiêu Vũ.
Sau đó hắn rón rén đi ra ngoài, căn dặn: “Kêu phòng ăn làm chút thức ăn.”
Nói xong... Ngụy Ngọc Lâm suy nghĩ một chút: “Lúc trước không phải có bún ốc sao? Nấu một phần đi.”
Ngụy Lục kinh ngạc hỏi: “Không phải điện hạ không thích ăn bún ốc sao?”