.
Chương 916: Trộm Nồi Hiệp Tái Xuất Giang Hồ
Trừ phi đám người Oa đều chết hết, nếu không thì không thể không phát hiện ra!
Cảnh Thôn từ trong khoang thuyền bước ra đã thấy Phi Đầu Man kia đang u ám bay trên không trung, thỉnh thoảng còn truyền tới một trận cười quái dị khiến người ta cảm thấy sởn hết cả gai ốc.
“Vương gia! Đây là cái gì vậy?” Có người mặt mày tái nhợt.
Giọng Cảnh Thôn lạnh lùng nói: “Lấy cung tên tới đây!”
Nói xong Cảnh Thôn lập tức giương cung, chuẩn bị bắn cái Phi Đầu Man này xuống.
Tiêu Vũ ở trong không gian thấy cảnh tượng này thì rất bất ngờ.
Ôi chao?
Tên thủ lĩnh người Oa này cũng rất có can đảm đấy! Vậy mà không sợ Phi Đầu Man của mình!
Nhưng hắn ta không sợ cũng không sao, chỉ cần những người Oa này có người sợ thì dễ giải quyết rồi.
Sau khi mũi tên bắn ra, Tiêu Vũ ở trên không trung dứt khoát thu mũi tên này vào trong không gian.
Như vậy, mũi tên mang theo ánh lửa kia đã biến mất trong không khí.
Cảnh Thôn bắn mấy mũi tên liên tục, đều bị Tiêu Vũ chặn đường.
Lúc này có binh sĩ đã vô cùng hốt hoảng.
“Nhiếp chính vương đại nhân!”
“Đây... đây là sức mạnh thần bí gì vậy?”
“Á!” Bên này đang nói chuyện, bên kia đã có người kêu thảm một tiếng.
Có binh sĩ trên boong thuyền bị thứ gì đó lôi xuống nước.
Bọn họ không thấy rõ là cái gì lắm, chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen hiện lên, người đã biến mất.
Một lát sau, có máu loãng trôi nổi trên biển.
Phi Đầu Man, còn có binh sĩ tự nhiên bị người săn giết, đủ để cho người khác cảm thấy đáng sợ rồi.
Cảnh Thôn kiến thức rộng rãi, lúc này cũng mặt mày tái xanh, nhưng Cảnh Thôn vẫn lạnh giọng căn dặn: “Không được lộn xộn, ai muốn lộn xộn, giết không tha!”
Đám người Oa này đều giữ vững cảnh giác cao độ.
Tiêu Vũ nhìn dáng vẻ căng thẳng cao độ của mấy tên người Oa này, rất hài lòng với kiệt tác của mình.
Ngay sau đó, Phi Đầu Man bay đến con thuyền nào, con thuyền đó sẽ có người đột ngột bị tập kích, sau đó tự nhiên rơi xuống nước.
Thật ra chuyện này là do Đặc Biệt Hắc làm.
Tiêu Vũ thả Đặc Biệt Hắc ra.
Dưới sự yểm hộ của bóng đêm, Đặc Biệt Hắc muốn nhào vào một người khiến người đó rơi xuống nước quả thật rất đơn giản.
Huống chi sau khi rơi xuống nước, Đặc Biệt Hắc cũng sẽ bị Tiêu Vũ chuyển vào trong không gian.
Lúc này tất cả binh sĩ trong đội thuyền của người Oa đều vô cùng căng thẳng, trong lúc nhất thời lòng người bàng hoàng.
Cũng không phải tất cả mọi người đều có can đảm hi sinh tính mạng.
Ít nhất, lúc này đã có người đánh trống rút lui.
Bây giờ vẫn chưa chạy trốn làm đào binh cũng là vì nơi này biển rộng mênh mông, không có chỗ để trốn.
Chờ đến lúc hừng đông.
Tiêu Vũ cũng trở lại trên con thuyền của mình.
Lúc này Tiêu Vũ cố ý lấy ra một cái kim đăng giả, từ bên trong đổ ra mấy cái nồi sắt, trong nồi sắt đều là cháo cơm nóng hôi hổi.
Kim đăng thật luôn không có ở trên người Tiêu Vũ.
Mà vẫn được dùng để sửa đường.
Có điều... Tiêu Vũ cũng không sợ người khác cảm thấy nàng có mấy cái kim đăng!
Cùng lắm thì nói với những người này là nàng bán sỉ.
Có thể ăn được đồ ăn thịnh soạn trên thuyền, còn có cháo dùng nước linh tuyền để nấu, đối với các tướng sĩ Đại Ninh, tuyệt đối là một loại cổ vũ hữu hiệu.
Quay trở lại đội tàu của người Oa bên kia.
Qua một đêm nay.
Tuy rằng không chết bao nhiêu người.
Nhưng chuyện khiến người ta bối rối nhất đã xảy ra!
Nồi sắt trên thuyền đều biến mất!
Nấu cơm, nhất định phải dùng nồi sắt.
Phải thứ lỗi cho Tiêu Vũ, Tiêu Vũ trái lại không phải cố ý nhắm vào mấy người Oa này, chủ yếu là bệnh nghề nghiệp của nàng tái phát.
Nhìn thấy nồi sắt thì không nhịn được mà ra tay!
Nhất là đêm qua, đám người Oa đều vội vã cuống cuồng, nhưng... phòng ăn lại không có người canh giữ.
Vì vậy đã cho Tiêu Vũ cơ hội để lợi dụng.
Nói tới thì có lẽ mọi người không tin... Sau khi Tiêu Vũ lấy nồi sắt còn có chút hối hận.
Bởi vì đột nhiên nàng ý thức được, mình lấy nồi sắt làm gì? Còn không bằng dứt khoát đầu độc luôn!
Rắc một chút nấm độc của Ngọc Tần vào, khiến đám người Oa này đều ở trên thuyền xe chỉ luồn kim làm Đông Phương Bất Bại, hoặc là làm giấc mộng phiêu lưu của Robinson thì tốt biết bao nhiêu!