.
Chương 927: Ngươi Cũng Là Trí Giả Sao
Phong Hải chủ hỏi: “Ngươi cũng là trí giả sao?”
Lúc này Phong Hải chủ nhìn Tiêu Vũ nhỏ giọng hỏi: “Công chúa, ta cảm thấy hình như những người này chưa được phổ biến giáo dục, nhưng lại biết nói ngôn ngữ Đại Ninh, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Tiểu thiếu niên kia nói: “Đó là vì ta là đồ đệ của trí giả!”
Ông lão nhìn người trước mắt, vẻ mặt bình tĩnh: “Người đâu, trói hết bọn họ lại.”
Vào lúc này Tiêu Vũ phút chốc đứng thẳng người.
Cảnh tượng này cũng đủ gây kinh hãi, người vốn nằm thẳng ở đó đột nhiên đứng dậy, có thể không khiến người ta sợ hãi sao?
Vẻ mặt của trí giả kia có chút bối rối, ông ấy lập tức phát ra một trận gào thét, nhìn dáng vẻ hình như là muốn rút lui.
Nhưng người của Tiêu Vũ đã bao vây những người ở đây rồi.
Lúc này Tiểu Lâm Tử chạy tới thả Hắc Phong xuống.
Trên tay của Hắc Phong bị siết ra không ít vết đỏ, đương nhiên, việc này vẫn chưa khiến cho Hắc Phong phải ghi hận, chuyện khiến Hắc Phong ghi hận nhất chính là ở đây có rất nhiều muỗi!
Bây giờ hắn ta bị nổi mụn khắp người.
Ngoại trừ chỗ có râu quai nón trên mặt không bị đốt thì những chỗ còn lại đều bị đốt hết.
Hiện tại mặt của hắn sưng giống như đầu heo vậy.
Hắc Phong xông lên cướp hai cây rìu thuộc về mình lại.
Nhưng trong quá trình cướp, ông lão kia loạng choạng.
Thấy cảnh tượng như vậy, Hắc Phong sửng sốt một chút, hồi lâu sau mới nói: “Ngươi nói xem ngươi lớn tuổi như vậy rồi còn ra ngoài ăn cướp!”
“Ban đầu ở Hắc Phong của bọn ta, người già yếu cũng sẽ không ra ngoài ăn cướp!” Hắc Phong nói tiếp.
Hắn ta như vậy là nhớ tới những người già yếu lúc trước ở Hắc Phong trại.
Sau khi nói xong, Hắc Phong còn tự lẩm bẩm mà lải nhải hai câu: “Ta vậy mà lại đồng tình với một tên Chổi Lông Gà để ta bị muỗi đốt!”
Ngay sau đó, Hắc Phong lập tức đưa mắt nhìn thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi kia.
“Tiểu tử kia, ngươi qua đây.” Hắc Phong chỉ vào hắn ta.
Lúc này những tên Chổi Lông Gà này đã bị người của Tiêu Vũ bao vây, không thể nào phản kháng.
Ông lão kia tiến lên một bước, chặn trước mặt thiếu niên kia: “Có chuyện gì thì cứ nhắm vào ta.”
“Ta động vào một lão đầu tử như ngươi làm gì?” Hắc Phong hừ một tiếng.
Hắn ta rất sợ một đấm của mình giáng xuống, người này sẽ đi gặp tám đời tổ tông của mình.
Vì vậy hắn ta vẫn luôn kiềm chế ý nghĩ báo thù của mình.
“Các ngươi đừng ức hiếp gia gia của ta.” Thiếu niên tiến lên một bước.
Tiêu Vũ thấy cảnh tượng này thì có chút ngạc nhiên: “Ha ha, đám người các ngươi còn kẻ ác cáo trạng trước, nhìn thì cứ như người rừng, không ngờ rằng tâm nhãn còn rất nhiều!”
Sao lại thành nàng ức hiếp người khác rồi?
Bọn họ mới là nạn nhân đó có được không?
Hắc Phong không muốn trêu chọc ông lão kia, nhưng nghe tiểu hài này nói như vậy thì giận mà không có chỗ trút.
“Tiểu hài tử ngươi có biết nói chuyện hay không? Là các ngươi trói ta lại, còn treo trên tàng cây, còn nói cái gì mà... muốn nướng ta lên ăn! Sao? Các ngươi thật sự muốn ăn thịt người hả?” Hắc Phong nở nụ cười lạnh.
Tiêu Vũ nghe thấy thế thì nhíu mày.
Không phải là bộ tộc ăn thịt người thật đấy chứ?
Có điều khi Tiêu Vũ liếc nhìn sang đã phát hiện nhóm người này quả thật chính là tổ hợp người già yếu. Mặc dù ông lão kia đeo bộ xương khô, trông rất đáng sợ, nhưng tổ hợp người già yếu như vậy... thật sự muốn săn giết con người sao? Hình như có hơi khó khăn đúng không?
Loại như Hắc Phong là nửa đêm đi nhà xí, vào thời khắc yếu ớt nhất bị người ta bắt đi.
Nếu đánh trực diện...
Thật sự chưa chắc những người này có thể bắt được Hắc Phong.
Có điều Hắc Phong cũng đã nói như vậy rồi.
Tiêu Vũ cảm thấy mình vẫn phải cảnh giác một chút.
Không phải đã nói rồi sao? Thợ săn cấp cao thường xuất hiện với dáng vẻ con mồi!
Có lẽ đội ngũ Chổi Lông Gà tạo thành từ người già yếu này chính là bộ tộc ăn thịt người!
Nghĩ vậy, Tiêu Vũ kêu Hắc Phong xách tiểu thiếu niên kia qua.
Chủ yếu là cũng không có biện pháp xách người khác.
Ngoại trừ hai ông cháu này thì những người còn lại bô lô ba la cả buổi, nàng lại không hiểu câu nào, hơn nữa trong ánh mắt bọn họ đều mang theo vẻ ngu xuẩn một cách thuần túy.
Trông không hề có trí tuệ gì đáng nói.
Ông lão kia nhìn gầy khọm, Tiêu Vũ thật sự sợ bất cẩn một cái sẽ khiến người ta tái phát bệnh tim thăng thiên luôn.
Bây giờ nàng vẫn chưa muốn làm tới không còn đường vãn hồi như vậy.
“Ngươi tên là gì?” Tiêu Vũ nhìn tiểu thiếu niên kia.
Thiếu niên trầm giọng trả lời: “Ta là Diệp Tử.”