.
Chương 934: Không Thích Ăn Sầu Riêng
Tô Lệ Nương đi tới: “Sao mấy ngày nay không thấy ngươi ăn sầu riêng nữa?”
Tiêu Vũ nghe nàng ấy hỏi vậy, lúc này mới hồi phục tinh thần. Đúng thế, sao mấy ngày nay mình lại không muốn ăn sầu riêng nữa? Có phải do ăn nhiều hải sản hay không?
Tiêu Vũ vừa được Tô Lệ Nương nhắc nhở như vậy lập tức lấy một quả sầu riêng ra, định chia ra ăn vói Tô Lệ Nương.
Ai ngờ mới khui sầu riêng xong.
Tiêu Vũ không ngửi thấy mùi thơm gì, trái lại ngửi thấy một mùi hôi khiến dạ dày của nàng có chút nhộn nhạo.
“Sầu riêng này hỏng rồi sao?” Tiêu Vũ hỏi.
Nói xong, Tiêu Vũ lại lấy ra một quả sầu riêng khác.
Nhưng Tô Lệ Nương đã bắt đầu ăn quả vừa rồi: “Không có mà! Không phải rất thơm ngọt sao?”
Khui một quả sầu riêng khác ra.
Tiêu Vũ đã hoàn toàn mất khống chế, chạy thẳng tới mạn thuyền nôn một trận.
Lúc này Tô Lệ Nương cũng ý thức được sự việc không đúng: “A Vũ, ngươi sao vậy? Khó chịu sao? Kêu người ta bắt mạch cho ngươi một cái đi.”
Bọn họ cũng mang y quán theo.
Tiêu Vũ lắc đầu: “Không cần, cơ thể của ta ta biết, có lẽ là ta... say tàu rồi!”
“Đúng, nhất định là say tàu rồi!” Tiêu Vũ nói tiếp.
Đúng lúc Phong Hải chủ đi tới, hắn ta nhìn thấy cảnh tượng này thì cảm thấy có chút cạn lời: “Đã lênh đênh trên biển lâu như vậy rồi mà ngươi mới say tàu hả? Để cho lang trung xem thử đi.”
Tiêu Vũ nói: “Không cần chính là không cần.”
Hai người không khuyên nổi Tiêu Vũ.
Nhưng chờ đến khi Phong Hải chủ nhìn thấy Ngụy Ngọc Lâm thì nhắc nhở hắn ta một câu: “Ngươi quản người bạn gái kia của ngươi một chút đi, hôm nay ta nhìn thấy nàng nôn ọe, kêu nàng đi xem lang trung nàng còn không chịu.”
Tiêu Vũ hoàn toàn không ngờ rằng.
Phong Hải chủ lại đi mách lẻo.
Nhưng quả thật Ngụy Ngọc Lâm đã biết chuyện này.
Sau khi Ngụy Ngọc Lâm biết chuyện này thì hỏi Tiêu Vũ có muốn tới Thái tử phủ chơi một lát hay không.
Tiêu Vũ lênh đênh trên biển đến phát chán, vì vậy nàng cũng muốn trải nghiệm cảm giác giẫm chân lên đất bằng một chút.
Thế nên nàng thông qua túi Càn Khôn Lưỡng Cực đến Thái tử phủ.
Ai ngờ Tiêu Vũ vừa tới Thái tử phủ, Ngụy Ngọc Lâm đã mời Ngự y tới.
Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm một cách đề phòng: “Ngươi muốn làm gì?”
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Thấy sắc mặt nàng không ổn, giúp nàng xem thử có phải có chỗ nào không được thoải mái hay không, nếu thật sự có thì kịp thời uống thuốc.”
Tiêu Vũ lập tức nói: “Không, không cần xem!”
Thuốc gì có thể hơn được nước linh tuyền của mình chứ?
Ngụy Ngọc Lâm nhíu mày: “Đừng làm liều, đừng giấu bệnh sợ thầy.”
Tiêu Vũ lập tức nói: “Cơ thể của ta tự ta rõ ràng, thật sự không sao.”
Tiêu Vũ không muốn khám lang trung, Ngụy Ngọc Lâm lập tức muốn cưỡng ép bắt Tiêu Vũ xem lang trung.
Nhưng Tiêu Vũ lại bôi dầu lên lòng bàn chân, muốn trở về thuyền.
Chỉ là Ngụy Ngọc Lâm đã cất túi Càn Khôn Lưỡng Cực trước một bước từ lâu, Tiêu Vũ không quay về được.
Lúc này nàng chỉ có thể chơi trốn tìm trong Thái tử phủ với Ngụy Ngọc Lâm.
Ngụy Ngọc Lâm tìm Tiêu Vũ khắp nơi.
Người thì không tìm được...
Lại để cho mật thám mà Phúc Vương sắp xếp ở đây phát hiện.
Nói là Ngụy Ngọc Lâm đang kim ốc tàng kiều trong phủ, nuôi nữ tử.
Tiêu Vũ nào biết rằng bản thân lại gây ra chuyện tầm xàm này.
Ngụy Ngọc Lâm thật sự hết cách, chỉ đành nói: “Được rồi, A Vũ, nàng đã nói cơ thể không sao, vậy tạm thời không xem, nàng có thể đừng lẩn trốn nữa được không?”
Lúc này Tiêu Vũ mới xuất hiện.
“Ta muốn quay về thuyền!” Tiêu Vũ nói.
Ngụy Ngọc Lâm thấy hình như Tiêu Vũ thật sự không có gì đáng ngại, vì vậy gật đầu nói: “Ta đi với nàng.”
Hai người trở về.
Phong Hải chủ hỏi: “Sao rồi sao rồi? Xem cho nàng chưa?”
“Ta cũng không muốn đồng hương gặp đồng hương, đã tiễn đưa một người.” Phong Hải chủ hừ một tiếng.
Tiêu Vũ cũng ý thức được là tên Phong Hải chủ này mách lẻo.
Nhưng mục đích của Phong Hải chủ cũng là vì quan tâm nàng.
Vì vậy Tiêu Vũ nói: “Không có vấn đề gì, ta ăn quá no thôi!”
Trong lúc nói chuyện.
Một cơn gió mạnh thổi tới.
Ngay sau đó phía trước lập tức trở nên sấm chớp vang dội.
Thuyền lắc lư trên biển.
Tiêu Vũ đã sớm có kinh nghiệm đối với chuyện như vậy.